(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 674: chỉ đơn giản như vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đào Tử

_____________________________

Tin tưởng Hàm Ngư sư tỷ và y?

Ngọc Cẩn chân nhân rời xa lục đục tranh vương vị với nhau mấy trăm năm suýt nữa bị câu nói này chọc cười.

Thẩm Hồng và y không đánh nhau thì không quen biết, tuy hai người có quan hệ cá nhân nhưng không đạt đến trình độ "Hảo hữu chí thân", với Hàm Ngư sư tỷ càng là lần đầu gặp mặt -- nói khó nghe một chút, Thẩm Hồng và bọn họ không quen, bọn họ cũng không hiểu rõ Thẩm Hồng, vậy phần "Tin tưởng" này từ đâu mà đến?

Nhẹ nhàng một câu liền muốn lừa gạt sư tỷ đệ bọn họ đi "Bí cảnh Lật Sơn" mạo hiểm?

Thẩm Hồng cho rằng y tu luyện nhiều năm đến nỗi đầu óc mụ mị?

"Vấn đề này không nói rõ, ta không -- "

Ngọc Cẩn chân nhân còn chưa nói xong lập tức nghe Hàm Ngư sư tỷ nhà mình tự quyết.

"Được, vấn đề này ta đồng ý."

"Hàm Ngư sư tỷ!"

Ngọc Cẩn chân nhân suýt nữa lộ ra biểu lộ ngoài vô cảm.

"... Sư đệ cho rằng người này làm việc nói chuyện che che lấp lấp, ý đồ không rõ, không thể dễ dàng tin."

Ngay trước mặt Thẩm Hồng chất vấn Thẩm Hồng không có lòng tốt, nếu là bình thường Ngọc Cẩn chân nhân không làm vậy.

Nhưng bây giờ tức giận, nói chuyện cũng mang mấy phần không khách khí.

Vốn tưởng rằng lời này sẽ chọc giận Thẩm Hồng, ai ngờ tay phải người này giương nhẹ, ánh sáng xanh hiện lên, trong tay xuất hiện một phiến quạt chạm khắc lưới xanh tươi.

Cán quạt treo một con gấu trúc ngây thơ thật thà, trong ngực ôm một cây trúc nhỏ.

Phía dưới cây trúc cột hai chuỗi tua màu xanh nhạt.

Cổ tay chàng hơi dùng lực, mặt quạt mở ra, che phân nửa khuôn mặt.

"Ngọc Cẩn chân nhân không ngại nghe lý do của Hàm Ngư chân nhân một chút?"

Mặt quạt che lấp nửa gương mặt lại không thể che hết đắc ý và ý cười trong lời nói của chàng.

Ngọc Cẩn chân nhân thấy thế thầm nói một câu "Rêu rao lỗ mãng", ánh mắt bình tĩnh dời về phía Bùi Diệp.

"Ngọc Cẩn sư đệ, thật ra đi một chuyến cũng không sao, ta cũng tò mò 'Bí cảnh Lật Sơn' có cái gì khiến ta cảm thấy hứng thú. Ngoài ra, Tố Ngôn sư điệt cũng có duyên với bí cảnh. Trời cho không lấy, phản phải chịu tội. Để mấy tiểu bối đi rèn luyện thêm kiến thức cũng tốt."

Ngọc Cẩn chân nhân nghe vậy bấm đốt ngón tay.

Sắc mặt có chút âm trầm nhìn Thẩm Hồng.

"Đây là ngài đổi?"

Thẩm Hồng cười nói: "Lời này quá oan uổng người, nếu ta có bực năng lực tùy ý xuyên tạc cơ duyên người khác, thì sao bản thân mình lại bị quản chế?"

Không khí hiện trường có chút nghiêm nghị, ba tiểu bối đồng loạt yên tĩnh, tới hô hấp cũng không dám thở mạnh.

Ánh mắt Thẩm Hồng đảo qua Phượng Tố Ngôn, đáy mắt lộ ra ba phần hứng thú.

"Nói chứ, đồ đệ cậu mới thu cũng khá thú vị..."

Chỉ liếc mắt một cái, Phượng Tố Ngôn liền có loại cảm giác lông tơ cầm vũ khí nổi dậy.

Đó là một loại cảm giác bất an tất cả bí mật đều bị người ta phát hiện, cô lại không có chỗ ẩn thân.

Trực giác nhạy cảm nhiều năm kiếm ăn trong mưa bom bão đạn rèn luyện ra mách bảo cô, Thẩm Hồng vô cùng vô cùng nguy hiểm.

Ngọc Cẩn chân nhân hỏi lại: "Có chút thú vị gì?"

Thời điểm duyên phận sư đồ chín muồi, y coi như từng xem một quẻ, đứa nhỏ này có duyên phận sư đồ với mình, nhưng tương lai của con bé vô cùng hỗn độn.

Nếu cưỡng ép bói toán, sẽ bị quy tắc nơi đây cảnh cáo.

Không biết tương lai của đồ đệ là tốt hay xấu, luôn có mấy phần không yên lòng, xem ý Thẩm Hồng, hình như y thấy được những vật khác?

Nhưng Thẩm Hồng làm sao ăn ngay nói thật?

Chàng khẽ lay động mặt quạt, nói với ý vị sâu xa: "Về sau cậu sẽ biết, nhưng bây giờ vẫn chưa thể nói. Cơ mà có thể lộ ra một chút -- cơ duyên trên thân đệ tử cậu rất nhiều, cậu giống con gà mái bảo hộ con bé, vây nó ở Lăng Tiêu tông, ngược lại sẽ hạn chế không gian trưởng thành. Giống như Hàm Ngư chân nhân nói -- trời cho không lấy, phản phải chịu tội --Trời cao cho cơ duyên, ngoan ngoãn nhận lấy. Ta không có nói láo, nhưng có tin hay không là tùy cậu."

Ngọc Cẩn chân nhân: "..."

Để một mình Phượng Tố Ngôn đi, y làm sư tôn không yên lòng.

Thế là, Ngọc Cẩn chân nhân liền bói cho ba thiếu niên một quẻ, phát hiện nếu bọn họ đi "Bí cảnh Lật Sơn", quả thực sẽ gặp phải phiền toái nhỏ, nhưng sẽ không nguy hiểm tính mạng, còn có thể thu hoạch được lợi ích cực lớn từ bí cảnh. Một đứa là đi, ba đứa cũng là đi, vậy thì đóng gói cùng đi.

Suy nghĩ mấy lần, y căn dặn ba thiếu niên.

"Cách 'Bí cảnh Lật Sơn' còn vài ngày, nắm chặt thời gian tu luyện, không thể lười biếng."

Thiếu niên Thích Thủy thường xuyên dùng "Đá sao vỡ" thăm dò bí cảnh không có phản ứng gì.

Cậu nghĩ "Bí cảnh Lật Sơn" chẳng qua là bí cảnh chưa rõ, số người vào khá nhiều.

Hai đồng bọn nhỏ khác lại không bình tĩnh được.

Vân Xung Thái tử là dân bản địa nước Hoa Chi, còn là Thái tử hoàng thất, cậu hiểu rõ "Bí cảnh Lật Sơn" toàn diện nhất.

Vô số tín đồ quay quanh "Bí cảnh Lật Sơn" chứng minh bí cảnh này bất phàm.

Nói không chừng cơ duyên của cậu đủ, có thể để hệ thống thiên phú năm sao SR tăng lên đến cấp bậc sáu sao SSR!

Phượng Tố Ngôn bên này lại càng không cần phải nói.

Cô ở chung với hai người Vân Xung Thích Thủy càng lâu, càng rõ ràng chênh lệch giữa phàm nhân và các tu sĩ như rạch trời.

Dù là cô nỗ lực nhiều gấp năm lần gấp mười hai người, vẫn không cách nào đánh đồng với bọn họ.

Muốn mạnh lên, cô nhất định phải nghĩ biện pháp khôi phục hệ thống thiên phú của cỗ thân thể này!

Cơ duyên trong "Bí cảnh Lật Sơn", cô phải nắm bắt.

"Thẩm đạo hữu có thể nói thêm chi tiết liên quan tới 'Bí cảnh Lật Sơn' hay không? Còn nữa --Ngài muốn bọn ta hỗ trợ cái gì?"

Bùi Diệp tìm cớ bảo ba thiếu niên chìm đắm trong thế giới riêng mình đi tu luyện.

Ngọc Cẩn chân nhân nghe vậy cũng nhìn về phía Thẩm Hồng.

Chỉ nói nhờ bọn họ hỗ trợ lại không nói hỗ trợ cái gì.

Không đầu không đuôi, ra tay từ đâu?

Thẩm Hồng lấy ra một cái hộp từ trong tay áo.

Một cái hộp trông rất phổ thông.

Bùi Diệp tiếp nhận từ tay chàng, cẩn thận sờ lên mặt ngoài hộp, quan sát bốn góc, phán đoán chất liệu của nó.

Nhắc tới cũng trùng hợp, cái hộp này cùng một vật liệu với hộp di vật mẫu thân Phượng Tố Ngôn để lại.

Đao bổ không ra, kiếm chém không đứt, hỏa thiêu không hủy, nước tưới không mục.

Giá cả vô cùng vô cùng đắt đỏ.

Hỏi vì sao Bùi Diệp biết?

Bởi vì nguyên chủ Hàm Ngư chân nhân từng mua một cây trâm gỗ chế tác từ loại vật liệu này tại Thiên Bảo Các.

Một cái trâm gỗ nho nhỏ, giá cả đắt đỏ làm người ta líu lưỡi.

Khi Bùi Diệp đưa tay đặt trên trâm gỗ, trâm gỗ còn bay ra một cái giao diện gồm đoạn chữ giới thiệu nguồn gốc chất liệu trâm gỗ.

Tác dụng lớn nhất của chất liệu này chính là "Ngăn chặn".

"Ngăn chặn" bất luận vật chất gì trên thế gian.

"Trong này chứa cái gì?"

Thẩm Hồng nói: "Tất nhiên là đồ để ổn định 'Bí cảnh Lật Sơn', giảm ảnh hưởng bất lợi."

Bùi Diệp đong đưa hộp gỗ hỏi: "Ta có thể mở ra nhìn chứ?"

Thẩm Hồng ngăn lại nói: "Tốt nhất đừng làm như thế, đồ vật bên trong khá yếu ớt, cực kỳ dễ hòa làm một thể với không gian quanh mình. Một khi lãng phí, phải chuẩn bị một lần nữa không biết có thể kịp tới bí cảnh Lật Sơn mở ra hay không."

"Vậy ta nên mở nó như thế nào?"

Thẩm Hồng không do dự nói thẳng biện pháp mở ra, Bùi Diệp cẩn thận ghi lại, rồi cất kỹ hộp.

"Ta đưa vật này vào 'Bí cảnh Lật Sơn' rồi mở ra coi như thành công?"

Thẩm Hồng lắc đầu.

Chàng lại lấy ra smartphone phiên bản tu chân ấy.

Mở ra một thứ giống radar.

Sau khi mở ra, tất cả giao diện đều là một mảnh xanh mơn mởn: "Hàm Ngư đạo hữu và Ngọc Cẩn chân nhân tiến vào 'Bí cảnh Lật Sơn', mở vật này ra, đi đến địa phương nhiều màu đỏ nhất rồi mở hộp ra. Khi bộ phận màu đỏ lần nữa biến thành màu xanh lục, chuyến này liền coi như thành công."

Ngọc Cẩn chân nhân nghe vậy hỏi lại: "Đơn giản như vậy?"

Thẩm Hồng cười nói: "Chỉ đơn giản như vậy."

________________________

Đào: Miêu tả vẻ ngoài phó bản này khá gần với nguyên bản của Thất điện hạ nha!

Truyện Chữ Hay