(Quyển 2) [Xuyên Chậm] Sau Khi Đại Lão Về Hưu

chương 641: tội thứ bảy, tham lam

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đào Tử

_________________________________

Dựa theo thiết lập bảy mối tội đầu, sương đen lần cuối cùng đánh tới hẳn là "Tham lam".

Sáu lần trước đều là dạng này, vì sao lần này liền biến thành Cố Thánh?

Không đợi Bùi Diệp suy nghĩ tỉ mỉ, "Cố Thánh" đưa tay ra với cô, cười mời cô đi cùng y tới một nơi.

Bùi Diệp: "..."

Rõ ràng "Cố Thánh" trước mặt là giả, Bùi Diệp muốn nhìn thử đối phương muốn làm gì.

"Cố Thánh" Âu phục giày da thấy cô không có phản ứng, chủ động tiến đến muốn dắt tay của cô, dây thanh dịu dàng hơn ngày thường nhiều.

Bùi Diệp tránh đi.

"Có lời gì nói thẳng đừng động tay động chân." Cô vòng qua "Cố Thánh", nhíu mày nói, "Dẫn đường đi."

"Cố Thánh" nhìn thấy phản ứng này, không buồn giận không nói, còn trầm thấp nở nụ cười.

"Đi thôi, tôi muốn mang cô đi xem..."

Vừa dứt lời, dưới chân hai người phút chốc xuất hiện một lối nhỏ mướt cỏ một mực kéo dài đến cuối tầm mắt, hai bên toát ra những đóa hoa rất to. Trăm hoa ganh đua sắc đẹp, giống như là đặt mình vào thung lũng đầy hoa cỏ lạ.

Bùi Diệp lờ mờ cảm thấy cảnh tượng này có chút quen mắt, nhưng lại không biết từng gặp ở đâu.

Cô đi theo "Cố Thánh" đi thẳng, càng chạy càng thấy cảnh sắc náo nhiệt.

Mới đầu là nhiều ong mật bươm bướm, về sau lại nhìn thấy châu chấu ếch xanh, về sau nữa lại toát ra rất nhiều động vật nhỏ có thể để cô ôm vào ngực. Tướng mạo những động vật nhỏ rất quái dị, có đùa giỡn trong trong bụi cỏ, có nhào chộp chơi đùa, cũng có yên tĩnh nằm sấp đi ngủ...

Theo những động vật này xuất hiện, cô lại nghe được tiếng suối nước róc rách, chóp mũi cũng ngửi được hương hoa.

Cảnh sắc trong tầm mắt cũng sinh động linh hoạt.

Bùi Diệp đi hơi mệt, không kiên nhẫn ngáp một cái.

"Gia chủ Cố, chúng ta còn phải đi bao lâu?"

"Cố Thánh" đi ở phía trước không có trả lời vấn đề của cô, Bùi Diệp đang chuẩn bị sử dụng bạo lực phá vỡ ảo cảnh cô nhìn thấy, bên tai nghe được tiếng sột soạt trong bụi cỏ cách mình ngày càng gần, cẩn thận nghe còn có tiếng động vật không rõ thở hổn hển. Phát giác có động tĩnh, cô quay đầu muốn xử lý thứ muốn đánh lén cô. Đầu óc nghĩ như vậy, thân thể lại giang hai tay ra, ôm lấy con vật nhỏ sà vào vòng tay cô.

Bùi Diệp: "..."

Nắm thật chặt, hai tay đều là lông xù.

Cúi đầu nhìn, lại phát hiện mình ôm một quả cầu lông màu đen.

Đường kính cầu lông chừng ba bốn mươi centimet, bộ lông màu đen xoã tung mềm mại, Bùi Diệp đang buồn bực tự hỏi đây là gì, "Mặt" quả cầu lông mở ra một đôi mắt đen nhánh sáng tỏ. Thấy Bùi Diệp ôm mình, cầu lông phát ra tiếng rít rít tựa tiếng "Cười", cọ cọ tay.

Bùi Diệp: "..."

Lúc đầu cô muốn cầm thứ này lên đến đá bay ra ngoài, nhưng đối mắt với quả cầu lông ba giây.

Ngón tay không bị khống chế xoa lông tơ xoã tung.

Lông nhung này ôm thật là thoải mái, xúc cảm phê quá!

Sờ thêm một chút, Bùi Diệp mới tỉnh táo lại từ công kích lông nhung đáng yêu, chuẩn bị khom người để nó xuống dưới đất.

Kết quả, chẳng biết lúc nào bên chân cô đày động vật to nhỏ giống cầu lông, từng con tướng mạo rất quái dị, nhưng khó đỡ bọn chúng tuổi nhỏ, từng con lại béo múp míp đáng yêu, con mắt ngập nước, lỗ tai vẫy. Tựa hồ mỗi đứa nhìn Bùi Diệp đều viết -- ôm tôi đi, mau ôm tôi đi, tôi cũng có lông xù còn có đệm thịt siêu cấp mềm cho chị nắn nha.

Bùi Diệp: "..."

Bán manh đáng xấu hổ còn phạm pháp hiểu không?

Cô buông cầu lông xuống, vuốt vuốt đầu nó.

Lúc này mới phát hiện nhóc con có lỗ tai, chỉ là lông tơ quá dài che khuất.

"Bé ngoan phải nghe lời, đi tìm đám bạn chơi đi, chị còn có chuyện phải xử lý."

Những động vật nhỏ hư ảo này cũng không có quấn người, mất mát một hồi lại tiếp tục chơi với các bạn.

Nhìn tình cảnh này, Bùi Diệp cảm thấy hơi nghi hoặc.

Những cảnh tượng này có quan hệ gì với "Tham lam"?

Ngồi dậy lại phát hiện "Cố Thánh" ở bên người chờ không đi, trên mặt cũng nhìn không ra nét mặt mất kiên nhẫn.

Bị động vật nhỏ quấy rầy một cái, Bùi Diệp tạm thời đè ý nghĩ bạo lực bài trừ ảo cảnh, muốn xem thử vị "Cố Thánh" này có ý đồ gì.

"Đây là địa phương nào?"

Vào sơn cốc, Bùi Diệp mới phát hiện nơi này lớn hơn trong tưởng tượng.

Thác nước chảy xuôi, cầu vồng thường trú, giữa không trung lơ lửng sương mù lượn lờ, thi thoảng còn có thể nhìn thấy có chim chóc bay qua, gió mát thổi vào mặt mang theo hương hoa không rõ tên. Cô cảm thấy mí mắt khẽ tiếp xúc với gì đó, loại xúc cảm này tựa như là bị một giọt mưa bụi khẽ hôn. Đầu cô ngửa về sau, nghiêng người tránh đi, lúc này mới nhìn thấy tại chỗ lơ lửng một "Hạt châu". Không, là người tí hon phát sáng.

Người tí hon rất rất nhỏ.

Xúc cảm vừa rồi, chính là người tí hon thừa dịp cô nhắm mắt một hai giây, vụng trộm hôn lên mí mắt cô một cái.

Thấy động tác bị Bùi Diệp phát hiện, hai tay người tí hon bụm mặt, thẹn thùng bay xa.

"Cố Thánh" không trả lời mà hỏi lại: "Thích nơi này chứ?"

Bùi Diệp nói: "Tạm được, không thể nói thích nhưng cũng không ghét."

"Cố Thánh" mỉm cười mời nói: "Vậy thì ở lại đây đi."

Hai tay Bùi Diệp vòng ngực nói: "Nếu như tôi không đáp ứng thì sao?"

Chẳng biết tại sao "Cố Thánh" đổi sắc mặt.

Biểu lộ mất khống chế run rẩy dữ tợn, phảng phất đang ẩn nhẫn.

Âm thanh run rẩy: "Vì, vì sao không ở lại?"

"Giả chính là giả, có chân thực cũng là giả." Bùi Diệp đương nhiên nói, "Tại sao tôi phải ở lại ảo cảnh?"

Vốn cho rằng cô đâm một kích như thế, "Cố Thánh" là đại Boss huyễn cảnh hẳn sẽ cuồng bạo, cô cũng thuận lý thành chương ra tay.

Kết quả "Cố Thánh" nói đạo lý với cô, còn muốn bán Amway tà giáo cho cô, y nói: "Nếu như huyễn tượng có thể vĩnh hằng, thật giả có gì khác nhau? So với hiện thực thống khổ, không bằng thực hiện được hết thảy tâm nguyện trong huyễn tượng. Vui vẻ không tốt sao?"

Bùi Diệp móc kẹo que bắt đầu ăn.

"Lời của anh Logic có vấn đề."

"Cố Thánh" không hiểu nhìn cô.

Bùi Diệp muốn trợn trắng mắt.

"Ai nói chỉ có ở huyễn tượng mới có thể thoải mái? Tôi ở hiện thực thoải mái hơn được chứ? Trong huyễn tượng thoải mái một chút, nhưng đó không phải là giả sao?"

Đây chính là nguyên nhân Bùi Diệp ở trong hiện thực độc thân hơn ba trăm năm cũng không nguyện ý tìm người yêu ảo trong thế giới mạng giả tưởng.

Muốn thoát độc thân thì ở hiện thực thoát độc thân, hẹn hò với số liệu giả lập làm gì?

Người yêu ảo bằng số liệu giả lập, cho dù là xấu xí, người yêu ảo cũng có thể dào dạt tình ý, yêu chết đi sống lại.

Nhưng Bùi Diệp cô là người không có mị lực đến vậy sao?

Mị lực của cô có thể kém sao?

Không, mị lực của cô cũng lớn!

"Thế thì thật là đáng tiếc..."

Bùi Diệp ngậm kẹo que hàm hồ nói: "Tôi chẳng đáng tiếc gì cả."

"Cố Thánh" thở dài nói: "Nếu cô không bằng lòng ở lại, tôi cũng không muốn cưỡng cầu cô."

Dứt lời, cảnh sắc quanh mình giống như là bị khuấy bảng màu, cảnh sắc lộng lẫy hòa cùng màu đen.

Bùi Diệp: "???"

Cái này không giống kịch bản cô nghĩ.

Bùi Diệp yên lặng chuẩn bị tâm lý đánh Boss cuối cùng.

Thân hình "Cố Thánh" lại bắt đầu phai nhạt, chuẩn bị rút lui.

"Chờ một chút -- Dựa theo kịch bản, anh hẳn là 'Tham lam'..."

"Cố Thánh" gật đầu: "Đúng thế."

Bùi Diệp nói: "Tôi không thấy."

Phong cách hoàn toàn không giống trước đó.

"Cố Thánh" cười nói: "Không, em thấy được, tôi tham lam."

_______________________

Nấm: Tham lam thật ra thẩm phán Tháp Đen và thế giới vặn vẹo này là hợp lý nhất.

Có điều từ sáu tội trước cũng nhìn thấy, thẩm phán chính là giết chết _(:з" ∠)_ đây chính là kế hoạch B.

Cho nên Cố Thánh tự mình chủ động nhận tội thay thế.

Đào: A Tể dù yêu hay ghen vẫn để Bùi Diệp được tự do, không bó buộc quá chiếm hữu, không chủ động tìm cảm giác tồn tại, kìm nén sự tham lam của mình.

Truyện Chữ Hay