Chương . Hoàng đế Lang Nghiệp tìm tới trước cửa!
"Ta là người bạc tình? Kỷ Ninh, ngươi thật biết pha trò. Ngươi cho rằng chỉ ngươi mới được tính là kẻ thâm tình? Ta nói cho ngươi biết, ta dù cho có bạc tình bạc nghĩa như thế nào, ngươi cũng vĩnh viễn không thể so sánh với ta... Chỉ cần Thanh Vũ ở bên cạnh ta, ai cũng không thể mảy may động đến hắn! Về phần ngươi? A Nhan nếu như theo ngươi, ngươi có thể bảo hộ cho y cái gì?"
Kỷ Ninh nắm chặt tay thành nắm đấm. Song Cơ Hà vẫn không ngừng châm chọc:
"... Chỉ sợ không cần chờ đến phiên người ngoài, ngươi cũng tự cho y ủy khuất lớn nhất, khiến y gánh nhiều tội nhất! Ngay cả một người qua đường cũng sẽ chẳng tàn phá y như ngươi!"
Kỷ Ninh mím chặt môi. Đối với những lời lên án này của Cơ Hà, hắn căn bản không thể nào phản bác. Cuối cùng, hắn chỉ nói:
"Thời niên thiếu không hiểu chuyện. Sau này, ta sẽ không lại để Thanh Nhan chịu nửa điểm ủy khuất nữa."
Trên mặt Cơ Hà đều là khinh thường. Hắn mỉa mai cười một tiếng:
"Nói thì hay hơn hát. Lần này phá vây, ngươi chỉ cần đừng kéo chân sau chúng ta là ta đã tạ ơn trời đất rồi!"
Thời điểm hai người đấu võ mồm, Lộc Minh Sơn đã sớm lôi kéo Bạch Thanh Nhan không thấy bóng dáng. Cậu ba ngoặt hai rẽ đưa Bạch Thanh Nhan đến một gian phòng trống không có ai. Từ đằng sau giá sách trong phòng, tìm đến một cánh cửa ngầm.
"Đường huynh, huynh đi theo ta."
"Đây là ám thất?"
Ám thất: Phòng tối, nơi kín đáo.
"Phải. Cơ Hà không hề che giấu bí mật gì với ta, ngay cả loại địa phương cơ mật này cũng nói cho ta biết." Lộc Minh Sơn lấy ra một ngọn nến, "Đường huynh, chúng ta đi vào, tranh thủ thời gian dịch dung, sự tình khác để sau hãy nói."
"Vì sao phải vội vã như thế?"
"Khi nãy ta cùng Kỷ Ninh ở trong chính sảnh, hắn nói với ta, hạ nhân tên Vạn Nhi kia đã từng trở lại, bộ dáng rất khả nghi. Hắn sợ Vạn Nhi rơi vào tay Hoàng đế, đã phản bội các huynh."
Bạch Thanh Nhan giật mình. Vạn Nhi đã gặp qua gương mặt thật của y, cũng biết y đến từ Ngọc Dao. Thậm chí chuyện ngày đó liên lụy cùng một chỗ với Phó Diễm, trong Kim Tiêu Túy ám sát Kỷ Ninh... Nếu như nàng phản bội, rất có thể Hoàng đế bây giờ đã đoán được thân phận của y!
Chẳng trách Kỷ Ninh vô duyên vô cớ lại bị giam vào thiên lao lâu như vậy, chẳng trách tình thế chuyển biến xấu quá nhanh, khẩn cấp như thế!
"Đường huynh, huynh hiểu rồi chứ? Chúng ta nhất định phải mau chóng thay đổi khuôn mặt cho huynh. Nếu thời gian đầy đủ, ta còn có thể tiến hành biến đổi hình thể của huynh. An nguy của huynh bây giờ đã quan hệ đến an toàn của tất cả mọi người trong sứ quán này. Tuyệt không được phép có sai lầm!"
"Ta đã hiểu. Thanh Vũ, chúng ta mau mau động thủ đi."
Hai người thắp nến, đẩy cửa ngầm về vị trí ban đầu, đi vào trong ám thất.
Đối với việc sứ quán Đại Tiếp ẩn tàng một ám thất, Bạch Thanh Nhan không có chút ngạc nhiên nào. Dù sao cũng là trong địa phận nước láng giềng, vạn sự nhất định phải che giấu tâm nhãn. Nhưng quy mô của ám thất lại khiến y có chút bất ngờ... Diện tích ám thất rất lớn, được chia làm mấy bộ phận, ngăn cách bởi hệ thống cửa ngầm. Theo lời Lộc Minh Sơn giới thiệu, nếu không có người hiểu biết về cơ quan trong đó dẫn đường, đi vào từ bất kỳ cửa nào đều sẽ coi là phòng tối này chỉ có một gian hắn vừa tiến vào kia mà thôi.
Để phòng ngừa vạn nhất, ám phòng này có thể chịu được hỏa hoạn, còn có thể từ cửa ngầm thông đến mấy gian phòng phía trong... Mặc dù là để che giấu tai mắt của người khác, nhưng vụиɠ ŧяộʍ thám thính tin tức thì vẫn đầy đủ.
"Đại Tiếp quả nhiên vẫn kiêng kỵ Lang Nghiệp rất sâu." Bạch Thanh Nhan cảm khái nói, "Vậy mà nghĩ ra ám thất tâm tư xảo diệu như vậy."
"Đúng vậy, lần đầu tiên ta tiến vào cũng giật nảy mình." Lộc Minh Sơn vừa chuẩn bị đồ dùng dịch dung, vừa nói, "Nhắc tới cũng kỳ quái. Đại Tiếp bọn họ phí nhiều tâm tư đến thế, sao không trực tiếp đào thẳng ra bên ngoài đi? Như vậy nhỡ đâu gió thổi cỏ lay, bọn họ cũng dễ dàng đào tẩu à nha."
Gió thổi cỏ lay: 风吹草动 Chỉ những xung động, thay đổi nhỏ.
"Dù sao cũng là trong Vương đô Lang Nghiệp, ngay dưới mắt Hoàng đế người ta. Thanh Vũ, đệ thật sự cho rằng bọn họ có thể đào ra địa đạo dài như vậy, lại không hề kinh động đến người Lang Nghiệp sao?"
Địa đạo: Đường dưới lòng đất.
Bạch Thanh Nhan cười.
"Bên dưới sứ quán có ám thất, đại khái cũng trong dự liệu của người Lang Nghiệp. Nhưng địa đạo thì khác. Đây chính là quốc thổ Lang Nghiệp!"
"Nói cũng đúng..."
"Huống chi, nơi này còn cách Đại Tiếp mấy trăm dặm đường. Ngươi lại không thể trực tiếp đào đến cố thổ, coi như có thể chạy trốn được ra tới bên ngoài, chẳng phải vẫn ở trong địa bàn của người ta sao? Nếu như bị phát hiện, còn bị người nắm đằng chuôi, thực sự quá mức bị động."
"Vậy nếu như xảy ra vấn đề gì cần bảo mệnh thì sao?"
"Thanh Vũ, đệ phải biết, ám phòng này được xây nên vốn không phải là vì bảo mệnh, mà là vì điều tra tin tức. Nói cho cùng, giữa các nước lớn, xung đột trên danh nghĩa ngoại sự, bản chất đều là xung đột quốc lực. Nếu như quốc gia cường thịnh, dù chuyện gì xảy ra sứ giả đều có thể giữ được tính mạng. Còn nếu quốc lực suy vi, kể cả có địa đạo đi chăng nữa, vẫn sẽ mất mạng."
Lộc Minh Sơn nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
"Đường huynh, huynh nói có đạo lý. Chẳng trách khi còn nhỏ ta một lòng muốn học y, Phụ vương không những không ngăn cản, chẳng như mấy nhóm đường huynh đệ kia, đều bị buộc phải nghiên cứu quốc sự, sau này tham chính tòng quân... Ta đầu óc giản đơn, căn bản không tiếp thu nổi những thứ này. Xem ra Phụ vương đã sớm nhìn thấu ta."
"Thanh Vũ, đó là bá phụ thương yêu đệ. Người không hy vọng vì gia tộc phú quý mà bắt đệ ngày ngày hành tẩu tại vực sâu biên giới. Đệ không thể tự coi nhẹ mình."
"Nếu Phụ vương thật sự thương yêu ta như vậy, vì sao còn muốn đưa ta đến Đại Tiếp?"
Câu nói này khiến Bạch Thanh Nhan chú ý. Đây cũng không phải lần đầu tiên Lộc Minh Sơn biểu lộ ra bất mãn với việc đi Đại Tiếp. Chỉ là trước đó luôn có chuyện làm chuyển hướng chú ý, Bạch Thanh Nhan chưa thể hỏi kỹ càng một chút.
Nhưng lần này, Bạch Thanh Nhan đọc được từ trong ngữ khí của cậu ra bi thương, điều này khiến y tỉnh táo lại. Y ước lượng một hồi, cẩn thận hỏi thăm:
"Thanh Vũ, vì sao đệ đối với chuyện đi Đại Tiếp lại canh cánh trong lòng như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì đệ tuổi còn nhỏ đã phải ly biệt quê hương nên tức giận sao?"
"Ta dù sao cũng là thành viên Hoàng tộc Ngọc Dao. Có thân phận này liền thân bất do kỷ, cái này ta vẫn còn hiểu. Ta chỉ là... Nhiều quốc gia đều cần chất tử, đi đâu mà chẳng được, vì sao cứ nhất định phải đưa ta đến Đại Tiếp?"
"Chuyện này, vẫn là ta dốc sức chủ trương. Ta nghĩ đệ đến quốc gia khác không quen, gặp chuyện lại tứ cố vô thân. Đi Đại Tiếp, tốt xấu gì huynh đệ Cơ Dận, Cơ Hà vẫn quen biết chúng ta hơn hết. Nhất là Cơ Hà, hắn là bằng hữu tốt của ta, đã từng vỗ ngực cam đoan với ta sẽ chiếu cố đệ thật tốt... Ta cho là đệ ở bên cạnh hắn, sẽ không phải chịu quá nhiều ủy khuất."
"Cơ Hà..." Ngữ khí Lộc Minh Sơn phức tạp, "Nếu không phải do hắn, ta cũng sẽ không trốn khỏi Đại Tiếp."
"Vì sao? Hắn làm gì đệ?"
"Hắn... hắn khi dễ ta!" Nói đến đây, đôi mắt Lộc Minh Sơn lại đỏ lên. Bạch Thanh Nhan nhìn bộ dạng này của cậu, càng thêm nghi hoặc. Y truy vấn:
"Đã xảy ra chuyện gì? Cơ Hà huynh mặc dù bình thường có chút nghịch ngợm, nhưng làm người trượng nghĩa, sao có thể khi dễ đệ?"
Lộc Minh Sơn trầm mặc một hồi.
"... Chuyện đã qua, ta cũng không muốn nhớ lại. Đường huynh, đừng ở trước mặt ta tâng bốc hắn. Chờ lần này hộ tống huynh ra ngoài rồi, ta nhất định phải tránh hắn thật xa."
"Nhưng là..."
Bạch Thanh Nhan còn muốn hỏi, Lộc Minh Sơn lại thật sự không muốn nói gì thêm. Cậu ấn Bạch Thanh Nhan lên giường, còn cố ý lấy một mảnh vải che miệng y lại, tỏ rõ không muốn để y nhiều lời. Bạch Thanh Nhan nhất thời im lặng, lại có chút buồn cười. Y bất đắc dĩ nghĩ, tính tình này của Thanh Vũ vẫn chẳng khác nào tiểu hài tử. Thôi thì hôm nay trước tiên không đề cập tới chuyện này. Qua mấy ngày nữa tìm cơ hội thay hai người bọn họ khuyên giải một chút thì hơn.
Tính tình Lộc Minh Sơn mặc dù trẻ con, nhưng hành nghề y lại hết sức nghiêm túc. Cậu trước tiên dùng nước thuốc thoa lên mặt Bạch Thanh Nhan, từng chút một gỡ mặt nạ cũ xuống, lại từ từ thoa thuốc tê lên. Mới làm một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh ồn ào.
"Xảy ra chuyện gì?"
Lộc Minh Sơn dừng động tác lại. Đường huynh đệ hai người nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt đều ngưng trọng... Bên ngoài, đây là có người đang đập cửa?!
Bên ngoài ám thất.
Kỷ Ninh cùng Cơ Hà ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, chẳng khác nào một đôi gà chọi mắt đen. Bốn phía mặc dù không ít người vây quanh, lại lặng ngắt như tờ.
Hai người duy trì bộ dạng này đã hơn một nén nhang. Một người là chủ soái thiết kỵ Lang Nghiệp, một người là thủ lĩnh sứ đoàn Đại Tiếp, đối với phe của mình đều là tai to mặt lớn nói một không hai. Hết lần này tới lần khác, hai người tính cách đều ương ngạnh, nhóm tiểu huynh đệ đứng sau nào dám đi tới khuyên can? Tất cả đều nín thở, một câu cũng không dám nói.
Nhưng trong lòng bọn họ đều rất kỳ quái... Lão đại nhà mình tính tình không tốt, sự tình có thể động chân động tay sẽ không nói nhảm dông dài. Lần này là xảy ra chuyện gì đây? Giằng co lâu như vậy, nếu là trước kia, máu trên đất cũng đã dọn xong rồi!
Bọn họ lại không biết, cho tới bây giờ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn... Kỷ Ninh thỉnh thoảng liếc về phía ám thất nơi Bạch Thanh Nhan ở một chút, Cơ Hà thì liếc trộm Hoàng huynh hắn giả trang thành thị vệ. Liếc trộm xong lại nhìn vị phía đối diện kia, càng thêm ấm ức. Tiếng lòng hai người đều không hề sai biệt:
"... Nếu không phải sợ Thanh Nhan/Hoàng huynh trở mặt, lão tử đã sớm móc binh khí, một đao chém chết ngươi!"
Dù là như vậy, bầu không khí vẫn càng lúc càng giương cung bạt kiếm, mắt thấy hai người sắp không nhẫn nại được nữa... Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tiếng vang thật lớn.
... Xảy ra chuyện gì?
Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía đại môn. Bấy giờ, lại một chuỗi âm thanh phát ra, giống như có người đang đập cửa?
Kỷ Ninh dẫn đầu đứng dậy, nhanh chân đi về phía cửa, Cơ Hà không cam lòng yếu thế, đi nhanh hơn hắn một chút. Hai người vai đụng vai, cơ hồ mỗi bước đều đánh một lần.
"Đây là sứ quán Đại Tiếp chúng ta. Ai mượn ngươi nhiều chuyện?"
"Nếu không phải vì an toàn của 'y', ai thèm quản chuyện nhà các ngươi!"
Đến lúc này hai người còn đang đấu võ mồm. Nhưng chờ đến khi thật sự tới trước đại môn, hai người liếc nhau, lại không ai nói thêm gì nữa.
... Một lá tinh kỳ vàng tung bay trên đường phố, cách đại môn đóng chặt cũng có thể từ trên mái hiên nhìn thấy rõ ràng.
Đây là biểu trưng độc hữu của Hoàng đế Lang Nghiệp, bất luận kẻ nào cũng không thể dùng linh tinh, bằng không chính là đi quá giới hạn!
"Chuyện gì xảy ra vậy? Là Nhiễm Dật tới?"
"Không phải. Bệ hạ muốn đi đâu, tất sẽ có nhân sự thông báo trước, còn phải vẩy nước tẩy trần, quét dọn mặt đất. Tuyệt không có khả năng trực tiếp xuất hành, như vậy không phù hợp thân phận Bệ hạ, càng vi phạm quy củ."
Kỷ Ninh giải thích:
"Chỉ là, tinh kỳ đã đến, hành tung của Bệ hạ chắc hẳn không xa. Tinh kỳ là tiền trạm xuất hành của gã, hiện tại nếu mở cửa, chỉ sợ trước cổng đứng đầy quan nội đình, tuyên đọc hành trình của Bệ hạ."
"... A, không ngờ Hoàng đế Lang Nghiệp các ngươi chưa gì đã không nhẫn nhịn nổi. Nhanh như vậy đã tìm tới cửa!"
_____________
Góc phổ cập tri thức hoặc có thể bạn thừa biết (▰∀◕)ノ
Trong chương này có một số chi tiết liên quan tới lĩnh vực chính trị/ ngoại giao vô cùng thiết thực. Với tinh thần vui chơi không quên học tập, cùng Bọt điểm qua một số kiến thức cơ bản nha:
. Đại sứ quán chính là lãnh thổ hải ngoại của quốc gia đó trên lãnh thổ nước sở tại.
Đây là một điểm rất cơ bản của lĩnh vực ngoại giao, chắc hẳn mọi người đều biết rồi nạ (Còn nếu không biết thì cũng không sao, giờ biết nè ^^). Sứ quán Đại Tiếp là lãnh thổ của Đại Tiếp trên địa bàn Lang Nghiệp, điều này sẽ được gián tiếp nhắc đi nhắc lại qua lời các lời khẳng định chủ quyền của Cơ Hà trong nhiều chương tới nên mình giải thích luôn kẻo có bạn thắc mắc vì sao đang ở Vương đô Lang Nghiệp lại cứ vơ vào nhà mình :"