[Quyển 2] Tru Tâm Chi Tội

chương 38: để ngươi cùng nhiễm trần tự ôn chuyện.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương . Để ngươi cùng Nhiễm Trần tự ôn chuyện.

Đêm dài, bên trong Vương đô Lang Nghiệp tĩnh mịch không có lấy một thanh âm. Từ phủ Đại Tướng quân, một người lẻn ra bên ngoài. Người đó một thân áo choàng quấn quanh người, che đi toàn bộ diện mạo. Tựa như sợ bị ai phát giác, cả một đường "hắn" trốn trốn tránh tránh. Nhưng "hắn" căn bản không nhận ra, chính mình vừa mới ra khỏi cửa phủ Tướng quân, đã bị người để mắt tới.

Trên đại thụ phía đối diện phủ Tướng quân, một người nhìn chằm chằm bóng lưng "hắn", nhỏ giọng nói:

"Ngươi ở đây tiếp tục trông coi, ta đi theo 'hắn', xem 'hắn' muốn đi đâu. Ngươi phải giữ vững tinh thần... Bệ hạ đã nói qua, trong phủ Tướng quân này, ngay cả mèo chó cũng không thể để chạy mất một con!"

Người nói chuyện thanh âm sắc bén, ngữ điệu bất nam bất nữ. Nhưng thân thủ hắn vô cùng tốt, từ đại thụ phía đối diện phủ Tướng quân nhảy xuống, rón rén đi theo sau lưng người kia, một chút cũng không bị phát giác.

Người kia đi hết đường đến một góc phố phồn hoa. "Hắn" đột ngột rẽ ngoặt, đến cửa sau của thanh lâu lớn nhất Vương đô Kim Tiêu Túy. "Hắn" gấp gáp gõ cửa một cái, động tác rất nhẹ, nhưng giữa đêm khuya vẫn vang lên hết sức chói tai

"Nửa đêm canh ba, ai còn đến kêu cửa?"

Một tiểu nha đầu nhỏ giọng, vẫn còn đang ngái ngủ ra mở cửa. Đợi cho đến khi nàng thấy rõ người mặc áo choàng, lập tức kinh hoàng:

"Vạn Nhi tỷ tỷ? Ngươi thế mà còn sống?"

Người mặc áo choàng kia chính là Vạn Nhi. Nàng không trả lời, từ khe cửa nhỏ mà tiểu nha đầu kia mới hé ra chen vào, trở tay đóng cửa lại.

"Ngươi sao còn dám trở về? Để ma ma phát hiện nhất định sẽ đánh chết ngươi! Ngươi cũng dám chạy trốn! Nếu không phải ngày ấy phát sinh sự tình lớn, có người hành thích Tướng quân, ngươi đã sớm bị bắt về lột da!"

"Ta biết. Ta tới lấy đồ, sau đó sẽ lập tức đi ngay, tuyệt không liên lụy đến ngươi." Vạn Nhi túm lấy tiểu nha đầu, vội vàng hỏi, "Bạch Vong, không, phải nói là biểu ca của ta, lúc ấy y để lại những y phục kia, ngươi có chú ý đến hay không?"

"Y phục?" Tiểu nha đầu cẩn thận hồi tưởng, "Y phục của ngươi đã sớm bị các tỷ tỷ trên lầu chia chác hết rồi. Còn Bạch Vong gì đó, có lẽ cũng bị vứt đi?"

"Vứt?"

Vạn Nhi cực kỳ thất vọng. Nàng suy nghĩ rất lâu, hạ quyết tâm thật lớn mới dám trở về, cũng chẳng qua là muốn nhìn một chút xem có thể từ y phục kia tìm ra manh mối thân phận Bạch Vong. Tốt nhất là có thể tìm ra chứng cứ y gây bất lợi cho Tướng quân, đối chất với nhau, vạch trần âm mưu của y!

Thậm chí nàng còn ảo tưởng, Kỷ Tướng quân sẽ cảm niệm sự trung thành tận tâm của mình, đối với mình...

Nhưng nếu những y phục kia đều không còn, nàng lấy cái gì để chứng minh Bạch Vong là thích khách Ngọc Dao?

"Thực ra ta vẫn nhớ kỹ có mấy bộ y phục kiểu dáng rất kỳ quái. Rách rách rưới rưới, bên trên còn rướm máu. Chẳng ai cần, hình như đã ném vào trong kho củi."

"Chính là những thứ đó!"

Nghe lời này, Vạn Nhi vui mừng hẳn lên. Nàng một tay đẩy tiểu nha đầu ra, chạy về phía kho củi. Không dám đốt đèn, Vạn Nhi sờ [email protected] tìm kiếm trong đống củi, cuối cùng cũng sờ thấy mấy món y phục như miếng vải rách. Nàng vội vàng nhét vào trong áo choàng, quay đầu căn dặn tiểu nha đầu.

"Nếu như có người hỏi, ngươi hôm nay tuyệt chưa từng gặp ta. Đây là vì tốt cho ta, càng vì tốt cho ngươi, ngươi nhớ chưa?"

Nàng suиɠ sướиɠ đến gấp gáp, thần sắc lại có chút điên cuồng. Tiểu nha đầu bị nàng dọa đến không dám nói lời nào, chỉ đành liều mạng gật đầu. Vạn Nhi không nói nhiều thêm một câu, tự mình mở cửa sau, chạy vào trong bóng đêm thăm thẳm bên ngoài.

Lại chẳng ngờ, vừa chạy được mấy bước, nàng liền bị ấn chặt lên tường.

Chẳng lẽ là bị ma ma thanh lâu phát hiện?

Ý niệm đầu tiên xuất hiện trong đầu Vạn Nhi chính là cái này. Nghĩ đến việc bị bắt trở về, nàng bị dọa đến toàn thân xụi lơ, run như cái sàng.

"Ma ma tha mạng! Tha mạng đi mà!"

"Ai là ma ma của ngươi?" Phía sau lưng truyền tới một thanh âm bất nam bất nữ, khúc khích cười nhạo tựa như tiếng của một con rắn độc, "Nửa đêm canh ba, ngươi từ phủ Đại Tướng quân một đường chạy đến Kim Tiêu Túy là đi làm cái gì?"

"Ngươi là ai..."

Vạn Nhi run rẩy hỏi, người kia lại không đáp. Vạn Nhi có thể cảm nhận được đầu móng tay dài của người kia bóp trên cổ mình, ngón tay lạnh lẽo, móng tay sắc bén.

"Kỷ Ninh giao cho ngươi nhiệm vụ gì? Ngươi bí mật đi gặp người nào, muốn thương nghị âm mưu gì?"

"Không có!"

"Không có?"

Hai ngón tay lạnh như băng bóp lấy cổ Vạn Nhi, dùng hết sức ghìm lại. Vạn Nhi liều mạng giãy giụa, hai hàng nước mắt ào ạt lăn xuống. Quần áo ôm trong ngực cũng rơi lả tả trên mặt đất.

"A!" Nhìn thấy đôi mắt Vạn Nhi, người kia kinh hô một tiếng, cười phá lên.

"Hóa ra là dư nghiệt Ngọc Dao!"

"Cái gì dư nghiệt Ngọc Dao? Ta không phải! Ta là người Lang Nghiệp!"

Vạn Nhi kêu lên. Nhưng người kia hung hăng tát lên mặt nàng, đánh cho nàng mắt nổ đom đóm, trong miệng trào lên mùi máu tanh.

"Nếu không phải dư nghiệt Ngọc Dao, sao lại ôm nhiều y phục kiểu dáng Ngọc Dao như vậy? Còn có quân phục thiết kỵ Lang Nghiệp..."

Người kia lật lật trong đám y phục trên mặt đất một hồi, hai bắn tóe ra ánh sáng tham lam.

"Cũng không nghĩ tới, mồi câu nhỏ như ngươi cũng có thể dụ ra cá lớn đến vậy. Lần này, Bệ hạ nhất định long nhan vui mừng!"

"Cái gì Bệ hạ... Ngươi muốn mang ta đi đâu! Thả ta ra!"

Vạn Nhi lớn tiếng khóc lóc hô hào, nhưng người kia túm tóc nàng dùng sức đập mạnh vào tường. Nàng lập tức hôn mê, bất tỉnh nhân sự.

Bên trong Hoàng cung Lang Nghiệp.

Kỷ Ninh không biết đã là lần thứ mấy nhìn về phía viên lạp đang cháy trong thính đường. Những cây nến dài hơn ba thước cháy đến hơn phân nửa, giọt nến tinh hồng lăn xuống, nhỏ giọt trên mặt đất tựa như huyết lệ loang lổ.

Viên lạp: Nến hình trụ tròn.

Trong phòng tĩnh mịch mà âm u. Kỷ Ninh không nhìn thấy sắc trời bên ngoài bây giờ thế nào. Nhưng từ những giọt lệ sáp uốn lượn trên mặt đất vẫn có thể nhìn ra, đã khuya rồi.

Hắn trì hoãn trong Hoàng cung nguyên một ngày trời. Hoàng đế vẫn không có ý tứ muốn thả hắn trở về. Dạ tiệc tiến hành một mực từ xế chiều đến tận lúc này, trên ghế chỉ có hắn và Bệ hạ, hai người. Hết thảy đều rất quỷ dị, giữa những ngày sóng to gió lớn luân phiên, phần ngưng đọng và bình tĩnh này vậy mà lại thật giống như bầu không khí ứ trệ ngột ngạt trước khi cơn bão ập tới, tất thảy đều mờ mịt không rõ.

Đúng vậy, sóng to gió lớn. Sự tình hắn không nói cho Bạch Thanh Nhan, còn rất nhiều.

Tỷ như Nhiễm Trần mất tích nhiều ngày cuối cùng bị xóa khỏi vị trí Giám quân, đổi thành Phó Diễm. Đồng minh của hắn âm thầm biến mất, lại bị đổi thành kẻ thù chính trị muốn đẩy hắn vào chỗ chết.

Sinh từ kia của hắn, sau những ngày điều tra đã xác định, kẻ ban đầu phái người đi thao túng dân ý, đem hắn nâng thành Võ tướng đệ nhất Lang Nghiệp, cũng chính là Phó gia. Nhưng trước khi hắn phái Long Dã đi hủy sinh từ, đối thủ lại đoạt trước một bước, lôi kéo dân ý đập phá sinh từ kia. Ý tứ phía sau không cần nói cũng biết, hành động này chẳng phải đập phá một tòa miếu thổ mộc, mà chính là uy tín và danh tiếng của Kỷ Ninh hắn trong dân chúng.

Chưa kể những tin đồn mỗi lúc một lan xa, đầu đường ngõ hẻm đều bàn tán. Song thái độ của Hoàng đế lại ám muội, thờ ơ lạnh nhạt... Giờ khắc này, Kỷ Ninh quay đầu nhìn lại mà giật mình, hắn vậy mà đang đứng trên vách đá, dưới chân có lẽ chẳng còn lấy một tấc đất cắm dùi.

Ban đầu hắn có thể giao ra quyền lực. Nhưng bây giờ, nếu như hắn thật sự từ bỏ binh quyền, rất nhanh sẽ bị dân ý mãnh liệt nuốt chửng... Hắn không sợ chết, cũng có thể cao chạy xa bay. Song hiện tại hắn vẫn chưa tiễn Bạch Thanh Nhan đến nơi an toàn, hắn nên làm gì đây?

Hắn cũng có thể dâng lên trung tâm với Hoàng đế, cầu xin Hoàng quyền che chở. Thái độ ôn hòa của Hoàng đế đã nói lên hắn vẫn còn có cơ hội xoay người. Nhưng là...

Trung tâm: Lòng trung thành.

"Kỷ ái khanh đang suy nghĩ điều gì?"

"Bẩm Bệ hạ, rượu Thiên Cung này hương vị khác hẳn phàm vật, thần vừa uống đã say."

"Ái khanh nói đùa rồi, trẫm đã sớm nghe nói ái khanh ngàn chén không ngã. Đến, hôm nay ái khanh phải bồi trẫm uống cho thống khoái, không say không về!"

"Thịnh tình của Bệ hạ, thần sao dám không tuân lời. Chỉ là, ngày mai vừa lúc thiết kỵ Lang Nghiệp mười ngày thao luyện một lần, thần phải nửa đêm tới quân doanh, động viên các huynh đệ cố gắng gấp bội, vì Bệ hạ tận trung."

"Việc này cũng không có gì đáng ngại." Nhiễm Dật cười một tiếng, làn sương giữa lông mày lại càng có vẻ nặng nề hơn. Lư hương bên cạnh gã tản ra sương khói mờ ảo, Kỷ Ninh căn bản không thấy rõ biểu tình trên mặt gã. Chỉ có thể nghe được lời nói chầm chậm lạnh lẽo từ môi gã phun ra.

"Thiết kỵ Lang Nghiệp bên kia để Phó ái khanh lưu tâm nhiều hơn là được. Trẫm còn có chuyện trọng yếu hơn muốn giao cho ái khanh."

... Hoàng đế đây là muốn cướp đi binh quyền của mình? Thần tình trên mặt Kỷ Ninh không thay đổi, nhưng trong lòng vạn phần cảnh giác. Nếu đã đến nước này, mình phải sớm đưa ra quyết định, vừa trở về liền lập tức tiễn y đi! Thừa dịp thiết kỵ phong tỏa Vương đô Lang Nghiệp còn đang nằm trong tay mình.

"Trẫm muốn ái khanh thay trẫm loại bỏ dư nghiệt Ngọc Dao bên trong Vương đô, hễ có một chút điểm liên quan tới Ngọc Dao kia, một kẻ cũng không thể bỏ qua! Nhất là nam tử thanh niên màu mắt khác thường... Trẫm nghe nói, Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan gan to bằng trời, lẻn vào Vương đô."

... Cái gì?!

Kỷ Ninh sợ hãi cả kinh. Hoàng đế sao lại biết chuyện này? Đến cùng là khâu nào xảy ra sơ suất?

"Làm sao có thể? Thái tử Ngọc Dao y hẳn là không muốn sống mới dám đến Vương đô Lang Nghiệp chúng ta. Bệ hạ, tin tức này liệu có sai lầm gì không?"

"Không sai. Kỷ ái khanh, Thái tử Ngọc Dao kia là kẻ liều mạng. Có lẽ là muốn ám sát trẫm cho nên mới tới đây."

"Y làm sao dám? Hoàng cung của Bệ hạ canh phòng cẩn mật..."

"Vậy sao? Nhưng trước đó một thời gian lại có thích khách trà trộn vào Hoàng cung của ta." Nhiễm Dật cười âm trầm, "Lại chẳng biết tại sao, ta thấy thích khách kia có mấy phần quen mắt. Cũng không biết đã từng thấy qua ở đâu. Nếu có ái khanh ở đó thì tốt rồi, tất nhiên có thể giúp trẫm nhận ra kia là thần thánh phương nào."

Kỷ Ninh cảm thấy mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng. Lời này của Hoàng đế quá quỷ dị, không nói "Giúp trẫm gϊếŧ chết" mà lại nói "Giúp trẫm nhận ra"... Tựa như gã đã sớm biết thân phận người kia không thoát khỏi liên đới tới Kỷ Ninh hắn!

"Loại chuột nhắt khi quân này, thần chỉ hận không thể chính tay chém đầu, vì Bệ hạ phân ưu!"

"Trẫm biết, Kỷ ái khanh của ta tất nhiên là nhất đẳng trung thần."

Hai ngón tay Nhiễm Dật vuốt v chén rượu trong tay.

"Đến, cạn ly rượu này. Đêm nay Kỷ ái khanh cứ ở lại trong cung đi."

"Bệ hạ! Thao luyện sáng ngày mai..."

"Để Phó Diễm đi là được rồi." Nhiễm Dật nói, thần sắc đột nhiên lạnh lẽo, "Sao vậy, phủ thượng của Kỷ ái khanh có người nào không thể dứt bỏ được, khiến ngươi nhất định phải giữa đêm quay về?"

"Bẩm Bệ hạ, không có."

"Vậy là tốt rồi. Trẫm còn có thể để ngươi cùng cố nhân tự ôn chuyện... Đệ đệ không nên thân kia của ta, cũng coi như có chút giao tình với ngươi. Những ngày này ở chỗ ta, các ngươi có thể gặp nhau một lần. Trẫm đoán ngươi đã lâu không gặp nó, cũng có chút tưởng niệm, có phải không?"

Nói xong hai câu cuối cùng, thần sắc trên mặt Nhiễm Dật khiến Kỷ Ninh giật mình. Phảng phất như ghen ghét thấu xương, càng chẳng khác nào có mối thù không đội trời chung, khiến cho gương mặt mờ mịt của gã hiện ra biểu hiện rõ ràng. Kỷ Ninh căn bản không biết, Nhiễm Dật luôn cho rằng Nhiễm Trần và hắn thời điểm tấn công Ngọc Dao nảy sinh tư tình. Trong lòng hắn bấy giờ chỉ có chuyện Long Dã ám sát Hoàng đế và an nguy của Bạch Thanh Nhan.

Nhiễm Quận vương đột nhiên mất tích, rất nhiều chuyện không minh bạch. Nếu như thật sự có thể gặp một lần, xem ra cũng có thể giúp ích.

Nghĩ vậy, hắn trả lời:

"Bệ hạ nói rất đúng. Thần đã lâu không gặp Nhiễm Quận vương, quả thật có chút tưởng niệm."

Kỷ Ninh không ngẩng đầu. Hắn cũng không thể nhìn thấy, ánh mắt Nhiễm Dật trong khoảnh khắc lóe lên sát tâm.

"Được."

Lời nói của Nhiễm Dật phun ra từ trong kẽ răng, mang theo lưỡi đao bén nhọn.

"Nếu ngươi muốn gặp, vậy thì gặp."

... Chỉ là gặp rồi, cũng đừng mong sống sót trở về. Khóe môi Nhiễm Dật câu lên một nét cười. Vị đệ đệ hiện tại không ở đây này, nếu như đoạt đi đồ vật nó yêu thích ngay trước mắt, đem Kỷ Ninh bức đến mất trí mà chết, lại không biết trên gương mặt ấy sẽ biểu hiện ra loại thần sắc gì?

Thật khiến cho người ta chờ mong.

Truyện Chữ Hay