Sáu năm sau.
Tại sân bay của thành phố T
Từ soát vé, bước ra một cô gái với nét đẹp quyến rũ. Đáng chú ý là đứa bé gái mặc đầm công chúa màu hồng nắm chạy tung tăng ở phía trước.
- Bé con, đi chậm lại, con chạy sẽ ngã đó!
- Mama, không ngã, ngã mama đỡ.
Cô bé cười hắc hắc chạy càng nhanh hơn.
- Diệu Nhi, con còn chạy nữa xem mẹ xử lý con thế nào.
Quý Tiểu Thất lên tiếng đoe dọa nhưng Diệu Nhi đã đi khá xa. Cô thở dài, không biết tính cách bé con giống ai, rất gan dạ, ra đường một mình đều không bị lạc, lại rất lanh lợi.
Diệu Nhi chạy phía trước quay lại thấy Mama vẫn còn phía sau thì cười khanh khách vì thế không chú ý bị người va phải mất thăng bằng ngã xuống. Nhưng khi cách mặt đất còn vài phân, bé con được một lực lượng giữ lại. Diệu Nhi hai mắt chớp chớp nhìn người đàn ông phía trước.
- Có bị thương ở đâu không?
Người đàn ông hỏi.
- Không có ạ.
- Mẹ cháu đâu, sao để cháu đi một mình vậy?
- Con có làm sao không? Con làm mẹ sợ chết mất.
Quý Tiểu Thất chạy lại chỗ bé con, ôm Diệu Nhi vào lòng. Mà người đàn ông khi nãy, thấy cô bước đến cả cơ thể đều cứng nhắc, giọng run rẩy cất lên
- Thất Thất?
Quý Tiểu Thất trăm ngàn lần không nghĩ đến sẽ gặp Diệu Lam ở đây, cũng không nghĩ sẽ gặp anh ngay khi về nước. Cô cười nhạt, giơ tay ra bình thản nói
- Đã lâu không gặp, Diệu Lam.
Không một biểu cảm thừa thãi, càng như vậy tim anh càng đau. Cô không còn cảm giác với anh nữa sao, cô đã hết yêu anh rồi sao?
Diệu Lam hít một hơi thật sâu, cười gượng nói
- Đúng vậy, em không thay đổi gì cả. Vẫn khỏe chứ?
- Vẫn tốt.
Nhàn nhạt trả lời, nhưng chỉ có cô mới biết trái tim nguội lạnh bao năm qua lại đập loạn nhịp một lần nữa.
- Qua đây, bé con.
Quý Tiểu Thất không nhìn anh nữa mà nhìn Diệu Nhi. Diệu Nhi nghe cô gọi mình liền chạy qua ôm lấy cô
- Mama.
- Ngoan, chúng ta đi thôi.
Diệu Lam không cản cũng không lên tiếng, tim anh đang thắt lại từng chút một. Vừa rồi đứa bé đó gọi cô là "mẹ" sao? Cô đã có gia đình rồi? Chợt nghĩ, cũng phải, cô đi được sáu năm làm gì lưu luyến mối tình đau khổ này.
Ra khỏi sân bay, Quý Tiểu Thất bắt xe về nhà. Cô đi liền sáu năm, không liên lạc với người nhà, có lẽ họ lo lắng cho cô lắm. Chiếc xe dừng lại trước chung cư Nguyệt Đằng.
Cô hít một hơi sâu rồi bước vào trong. Ba Quý ra mở cửa, nhìn thấy cô ông rất tức giận
- Mày còn vác mặt về đây? Sao không đi luôn đi.
- Ba...
Quý Tiểu Thất nghẹn ngào bỏ vali ra ôm lấy ông
- Con xin lỗi, con gái là có nỗi khổ riêng mới không về...
Ba Quý cũng giận đấy, cũng đau đấy. Mắt ông ươn ướt, đưa tay vỗ lưng cô
- Nha đầu ngốc, con đâu phải có một mình, còn có ba mẹ mà.
Cô gật đầu, nước mắt thi nhau chảy. Mẹ Quý thấy ông chưa trở lại thì ra xem thử, Quý Tiểu Thất thấy bà liền bỏ ba ra ôm lấy mẹ Quý khóc nức nở như một đứa bé. Bà đưa tay vuốt tóc cô, giọng nghẹn lại
- Về là được rồi.
- Mama, không khóc... Mama khóc... Nhi cũng muốn khóc...
Diệu Nhi thấy mẹ khóc thương tâm liền nói, ba mẹ Quý lúc này mới để ý đến Diệu Nhi. Quý Tiểu Thất buông mẹ Quý đi đến bên Diệu Nhi mỉm cười nói
- Mama không khóc, Tiểu Nhi của mẹ ngoan. Nào, chào ông bà ngoại đi con.
Diệu Nhi mở mắt to, nhìn hai người sau đó ngọt ngào lên tiếng
- Chào ông bà ngoại.
Hai người cũng phải giật mình, từ khi nào họ có cháu rồi? Còn lớn như vậy nữa.
- Cậu về sao không gọi mình ra đón?
Nam Cung Mẫn trách cứ nói, Quý Tiểu Thất cười lấy lòng
- Mình muốn dành cho cậu một bất ngờ mà.
- Diệu Nhi đâu?
Nhắc tới Diệu Nhi cô lại cảm thấy buồn cười
- Ba mẹ mình xem con bé như bảo bối, ngày nào cũng chơi với nó. Nên mình để Tiểu Nhi ở nhà rồi. Còn cậu, sao không dẫn hai đứa nhóc kia đến, thật lâu mình chưa nhìn thấy chúng.
- Bọn nhỏ đi nhà trẻ rồi.
Hai người nói chuyện được một lúc thì Phong Tần đến đón Nam Cung Mẫn.
Nam Cung Mẫn tạm biệt Quý Tiểu Thất rồi cùng anh rời đi. Trên đường về cô không ngừng trách anh
- Anh đến sớm vậy, em với Thất Thất còn chưa nói xong đâu.
- Em ra ngoài cả buổi trời còn nói chưa xong? Bà xã, em thật nhẫn tâm vứt bỏ anh sao?
Nam Cung Mẫn nhìn khuôn mặt giả vờ chịu ủy khuất của anh thì bật cười. Phong Tần môi cong lên, chòm người qua hôn lên môi cô. Nam Cung Mẫn đánh anh, trừng mắt nói
- Tập trung lái xe.
Lại nói khi Quý Tiểu Thất rời khỏi quán, không ngừng nghĩ lại lời cô nói
"Diệu Lam còn chưa có kết hôn đâu"
"Cô gái Linda kia sau khi cậu rời khỏi đã không thấy đâu nữa"
"Diệu Lam điên cuồng tìm cậu nhưng không thấy, Thất Thất mình nghĩ hắn ta vẫn còn yêu cậu nhiều lắm. Cậu không định cho hắn một cơ hội nữa à?"
Quý Tiểu Thất khó xử, cùng bối rối. Diệu Lam còn yêu cô sao? Anh vẫn còn đặt cô vào trong tim?
Cô ngước mắt lên trời "Diệu Lam, anh còn yêu em sao?"
Bỗng...cô nghe có người gọi mình, không ai khác chính là người đàn ông cô muốn hận cũng không hận được mà muốn quên thì anh luôn hiện hữu trong tâm trí cô, Diệu Lam.
- Thất Thất.
- ...
- Em chơi quá lâu rồi, về nhà với anh thôi!
- ...
- Bà xã, lần này anh sẽ không buông tay đâu.
The end!
//
:"