Nhìn một màn ân ái của anh và cô, cả nhà chỉ biết cười trừ. Bữa cơm diễn ra với đầy ắp tiếng cười.
Sau khi bữa cơm kết thúc cô liền lên phòng thay đồ. Phong Tần ngồi trên giường, lưng dựa vào thành giường thấy vậy hỏi
- Em ra ngoài sao?
- Vâng ạ! Em đi gặp bạn, sẽ về rất nhanh.
- Anh đưa em đi.
Anh vừa nói hết, cô đã đi lại chỗ anh. Tay ôm lấy cổ Phong Tần, nói
- Không sao, em đi một mình là được. Nha anh?
Nói xong cô không quên cọ đầu vào người anh, môi chu lên trong rất đáng yêu. Phong Tần mím môi, thấy vậy cô hôn nhẹ lên môi anh
- Nha, ông xã? Em đi rồi sẽ về liền.
- Haizz...được rồi, nhớ cẩn thận.
Phong Tần cảm thấy mình thật thất bại. Sao chỉ một chiêu làm nũng của cô đã làm anh thất bại thê thảm thế này.
- Yêu chết ông xã mất thôi.
Nói xong hôn cái "chụt" lên má của anh sau đó mới rời đi. Anh ngồi trên giường chỉ biết lắc đầu.
Trường học Quý Tộc
Bây giờ là thời gian nghỉ trưa nên sân trường lúc này rất đông, một phần thì ngồi ghế đá ở góc cây phượng ăn trưa, một phần thì ngồi nói chuyện phiếm.
Vào lúc này, một chiếc xe Ferrari màu đỏ mui trần với số lượng có hạn dừng trước cổng trường học thu hút ánh nhìn của học sinh.
Cổng trường lúc này đã đông nghẹt người, những học sinh không ngừng bàn tán.
"Cô ấy là ai vậy?"
"Cô ấy thật đẹp, cứ như minh tinh vậy"
"Nhìn cô ấy rất quen a, hình như đã từng gặp?"
Bỗng trong đám người có người hét lên
- Tôi biết cô ấy rồi. Cô ấy là Nam Cung Mẫn, vào năm năm trước không hiểu sao xin thôi học.
- Thì ra là Nam Cung Mẫn, cô ta bị học trưởng Lâm đá rồi ngày hôm sau liền biến mất. Mà nghe nói, sau khi rời khỏi cô ta được đại gia bao nuôi. Aizz, cũng năm năm không phải bị người ta bỏ mà quay về tìm học trưởng Lâm nối lại tình xưa đấy chứ?
- Đần, nhìn cô ta bây giờ giống với muốn nối lại tình xưa sao? Nhìn chiếc xe cô ta đang đi kìa, đó là phiên bản giới hạn mới ra mắt tuần trước đó nha!
- Chậc chậc, cô ta quả là cao siêu. Không biết đại gia nào bao nuôi cô ta.
Và vô số lời nói khác, những người biết về Nam Cung Mẫn vì lúc trước có nghe về cô. Với lại họ là học sinh cũ đang theo học khu V, khu dành cho những người thừa kế. Còn những học sinh khác đều là tân sinh viên, nên không biết cô đó cũng là điều hiển nhiên.
Nam Cung Mẫn xem những lời nói đó như gió thoảng qua tai. Cô khí phách bước xuống xe, sau đó nghênh ngang bước vào. Mọi người nhìn khí thế của cô cũng phải e sợ mà nhường đường. Cô nhếch môi cười lạnh, rồi một đường đi thẳng tới lớp học của Quý Tiểu Thất.
- Chà, ai đây?
Một giọng nói châm chọc vang lên, không ai khác là bạn thân của Vũ Hạ Vy. Nam Cung Mẫn lạnh lùng nói
- Tôi đến tìm Thất Thất.
- Nha, muốn tìm người phải báo danh trước đã.
Có lẽ năm năm cô thay đổi quá nhiều nhỉ? Hay là do cô đang đeo kính mát bản to nên cô ta mới không nhận ra? Nam Cung Mẫn nghĩ vậy liền lấy tay tháo kính ra, đeo lên đầu. Cô ta vừa nhìn thấy không khỏi kinh hãi
- Nam Cung Mẫn.
Cô nhếch môi
- Phải, là tôi. Bây giờ thì tránh ra.
- Quý Tiểu Thất hơn một tháng nay đã không lên lớp.
- Sao?
Bỗng, Vũ Hạ Vy không biết từ đâu xuất hiện gọi tên cô ta
- Tư Vân, cậu nói chuyện với ai vậy.
Thế nhưng khi thấy cô, nụ cười trên mặt Vũ Hạ Vy liền cứng đờ.
- Nam Cung Mẫn?
- Bất ngờ lắm sao? Năm năm không gặp cô vẫn tốt chứ?
Vũ Hạ Vy không trả lời, cô cũng chẳng buồn nói chuyện với cô ta liền xoay người rời đi. Nhưng vẫn không quên để lại một câu đầy hàm ý
- Vũ Hạ Vy, trò chơi chính thức bắt đầu.
- Trò chơi...gì chứ?
Nam Cung Mẫn chỉ cười lạnh rời đi. Vũ Hạ Vy sắc mặt khó coi bước vào lớp, Lâm Trác không lâu sau cũng bước vào. Nhìn sắc mặt của ả, hắn ta hỏi
- Vy Nhi, em làm sao vậy?
- Trác, Nam Cung Mẫn trở về rồi.
Lâm Trác kinh ngạc trợn mắt...cô đã trở về?
...
Nam Cung Mẫn ngồi lên xe với tâm trạng buồn bực. Cô nghĩ thầm: Thất Thất không ở trường học đã một tháng, vậy mà cậu ấy nói dối mình. Có phải lúc trước cũng như vậy? Đến cuối cùng là cậu ấy xảy ra chuyện gì, hay là gia đình cậu ấy gặp chuyện?
Nghĩ mãi không ra, cô bèn lấy điện thoại gọi cho Quý Tiểu Thất. Nhưng chỉ nghe được giọng nói ngọt ngào của tổng đài vang lên "thuê bao quý khách hiện tại không liên lạc được. Xin quý vui lòng gọi lại sau". Gọi hơn ba cuộc vẫn như vậy, Nam Cung Mẫn buồn bực lái xe về.
Về đến biệt thự cô đi thẳng lên phòng, Phong Tần ngồi xem tin tức thấy vậy cũng đi theo sau. Anh đóng cửa phòng lại, rồi bước lại ngồi xuống cạnh cô
- Tiểu Mẫn, ai chọc giận em vậy?
-...
- Bà xã, có chuyện gì buồn nói cho anh nghe được không? Hửm?!
Nam Cung Mẫn dựa vào lòng anh, nói
- Không có, chỉ là tức giận khi Thất Thất nói dối em mà thôi.
Dừng một lát cô nói tiếp
- Điện thoại của cậu ấy không điện được, em lo lắng.
- Ngoan, sẽ không sao. Chắc điện thoại cô ấy hết pin.
Phong Tần hôn lên trán cô, an ủi nói. Nam Cung Mẫn nhăn mày
- Hi vọng là thế.
- Thế giờ bà xã vui hơn chưa?
Cô gật đầu.
- Vậy tắm rửa thay đồ anh dẫn em ra ngoài chơi.
- Vâng.
Nghe đến đi chơi là hai mắt của cô sáng lên, Phong Tần yêu chết tính cách trẻ con này của cô.