- Sao?
Nam Cung Mẫn kích động nâng cao giọng, sau đó cười nói
- Anh thật có phúc, được chết trong tay người đẹp còn gì bằng? Ha ha...
- Nam, Cung, Mẫn.
Cậu nghiến răng gọi tên cô, cô sờ sờ mũi nói
- Có muốn em giúp gì hay không?
- Đợi lúc cô ta hành động rồi hãy nói.
- Xí, anh trai đừng quên em là ai.
Nói chuyện một hồi cô mới cúp máy, lúc này nhìn sang Phong Tần thấy anh nhìn mình bằng ánh mắt dò xét thì có chút chột dạ. Đưa tay gãi gãi đầu
- Anh làm gì nhìn em dữ vậy?
- Em là ai?
- Hả? Em là em chứ là ai?
Nam Cung Mẫn đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó bình tĩnh trả lời vấn đề của anh. Phong Tần thật sâu nhìn cô, nếu cô đã muốn giấu anh cũng không hỏi nhiều. Liền đứng lên nói
- Anh đưa em về, buổi chiều anh còn phải đến công ty.
- Được.
Từ ngày nhận được tin báo Diệu Lam thuê sát thủ giết Nam Cung Thần nhưng đã hơn một tuần mà vẫn chưa thấy hành động. Có lẽ người họ giết là cậu nên cần phải chuẩn bị một chút.
Biệt thự Diệu gia
Thư phòng, giọng nói lạnh lùng của Diêu Lam vang lên
- Đã một tuần tại sao vẫn chưa hành động?
- Cậu nóng vội làm gì? Với lại cậu nghĩ Nam Cung Thần là người dễ đối phó sao? Phải cho tôi thời gian chuẩn bị.
Đầu giây bên kia nói, Diệu Lam cố gắng điều chỉnh tâm trạng, hắn nói
- Hi vọng không làm tôi thất vọng. Nam Cung Thần nhất định phải chết.
- Không thành vấn đề.
Cúp điện thoại, Diệu Lam bước ra khỏi thư phòng đến phòng ngủ. Vừa mở cửa phòng ngủ ra, hắn đã nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của Quý Tiểu Thất. Diệu Lam lo lắng tiến nhanh về chỗ cô
- Thất Thất, em làm sao vậy?
Quý Tiểu Thất ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn hắn, giọng lạc đi vào phần
- Anh muốn giết Nam Cung Thần?
Diệu Lam nhăn mày
- Em nghe lén anh nói chuyện?
- Phải đó, tôi nghe lén đó. Anh làm gì tôi? Giết người diệt khẩu sao?
Quý Tiểu Thất đứng bật dậy, thấy cô đứng dậy hắn cũng đứng lên theo. Giọng nói mang theo sát khí
- Hắn ta nhất định phải chết.
- Nếu anh giết anh Thần, tôi sẽ hận anh. Cả đời cũng sẽ không tha thứ cho anh, anh nghe rõ chưa?
- Anh Thần? Rốt cuộc em với cậu ta có quan hệ như thế nào?
Diệu Lam nghe cô gọi Nam Cung Thần một cách thân mật liền tức giận, đôi mắt hắn đỏ ngầu. Bàn tay siết chặt, chỉ cần kích động một tí nữa sẽ lập tức bùng nổ.
- Có quan hệ gì thì liên quan tới anh sao? Tôi nói với anh lần cuối, anh Thần xảy ra chuyện gì tôi sẽ hận anh.
Càng về sau cô càng nói lớn, cô không muốn Nam Cung Thần xảy ra chuyện. Hỏi cô vì sao ư? Vì cô biết nếu Nam Cung Thần xảy ra chuyện, Mẫn Nhi sẽ đau lòng. Mà Mẫn Nhi là bạn thân của cô, dĩ nhiên cô không muốn điều đó xảy ra.
Diệu Lam như mất kiên nhẫn, hắn cúi người mạnh bạo hôn lên đôi môi đỏ mọng của Quý Tiểu Thất. Hắn hôn cô đến môi sưng đỏ mới chịu buông ra. Diệu Lam gằn giọng nói
- Thất Thất em chỉ có thể là của anh. Là của anh mà thôi.
Nói xong, hắn đẩy Quý Tiểu Thất xuống giường. Sau đó thô bạo xé rách quần áo trên người cô. Quý Tiểu Thất giẫy giụa, nức nở nói
- Buông tôi ra...a...Diệu Lam...tôi hận anh...hức...
- Hận thì cứ hận đi.
Không khúc dạo đầu, Diệu Lam mạnh bạo chiếm lấy cơ thể của Quý Tiểu Thất. Cơn đau kéo đến, hạ thân cô như bị xé nát. Quý Tiểu Thất cắn chặt môi để kìm chế những tiếng rên rỉ xấu hổ kia, hai mắt cô đỏ lên vì khóc. Quý Tiểu Thất nhắm mắt không phản kháng, cũng không giẫy giụa nữa mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Không biết hắn muốn cô bao lâu, trước khi ngất xỉu Quý Tiểu Thất nhìn ra cửa sổ thì trời đã hừng đông. Lúc đó trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ "Diệu Lam, tôi hận anh!"
Những tia nắng đầu tiên của một ngày mới chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn, Quý Tiểu Thất cựa người hai mắt từ từ mở ra. Cô quay đầu liền thấy Diệu Lam nằm bên cạnh, ký ức tối qua dần hiện về. Quý Tiểu Thất cắn chặt môi, cô muốn xuống giường nhưng vừa nhắc chân lên thì một cơn đau đớn truyền tới, cô khẽ rên lên. Đồng thời cũng đánh thức người đàn ông đang ngủ bên cạnh. Diệu Lam nhìn khuôn mặt nhăn nhó của Quý Tiểu Thất lo lắng hỏi
- Em có sao không?
- Tôi không sao.
Lạnh lùng trả lời hắn, cô lấy chăn che người rồi lê từng bước vào nhà tắm. Lúc trở ra thần sắc của Quý Tiểu Thất đã khá lên, nhìn Diệu Lam ngồi trên giường cô cảm thấy tức giận
- Anh cút ra ngoài cho tôi!
- Thất Thất...
- Cút!
Hắn nhìn cô rồi mới bước ra ngoài. Quý Tiểu Thất ngồi thụp xuống đất, hai tay ôm mặt khóc lớn.
Một tiếng sau, Diệu Lam bưng đồ ăn sáng lên cho cô. Nhưng phát hiện cửa bị khóa trái, hắn giơ tay lên gõ cửa
- Thất Thất, mở cửa cho anh.
-...
- Thất Thất?
-...
Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn sốt ruột gọi quản gia lấy chìa khóa dự phòng. Trong phòng không một bóng người, Diệu Lam nhíu mày sau đó nhìn cánh cửa phòng tắm. Hắn có dự cảm không lành, đi nhanh lại mở toang cửa phòng tắm ra. Diệu Lam như chết sững, chạy lại ôm lấy Quý Tiểu Thất
- Thất Thất, làm ơn tỉnh lại đi. Anh xin em!
Bồn tắm chứa nước đã nhuộm một màu máu, Diệu Lam bế cô lên chạy vội xuống lầu hét lên
- Gọi cấp cứu, nhanh lên.
Bệnh viện
Bác sĩ kiểm tra cho cô một lượt, thấy không có gì nguy hiểm đến tính mạng mới căn dặn hắn vài điều rồi rời khỏi. Diệu Lam ngồi xuống ghế, tay nắm chặt tay cô không buông. Hắn cảm thấy sợ hãi, nếu như hắn phát hiện muộn hơn có phải cô sẽ rời xa hắn? Như vậy, hắn sẽ hối hận cả đời. Hắn đã tổn thương người con gái mình yêu.
Nửa tiếng sau, thì Quý Tiểu Thất cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhìn xung quanh cô mới biết mình ở bên viện. Quý Tiểu Thất nở nụ cười khổ, tại sao không để cô chết đi cho rồi?
Diệu Lam thấy cô tỉnh dậy vội vàng hỏi
- Có thấy khó chịu ở đâu không?
Quý Tiểu Thất nhìn hắn thật lâu rồi mới chậm rãi nói
- Diệu Lam, anh thay đổi rồi.
-...
- Anh không còn là anh của trước kia nữa. Anh nói yêu tôi lại làm tôi tổn thương?
- Anh xin lỗi.
- Xin lỗi thì có ích gì? Tôi chỉ biết một điều, bây giờ tôi rất hận anh.
Diệu Lam tim như bị nhéo rất đau. Cô hận hắn? Cũng phải thôi, nhưng hắn sẽ không buông tay, tuyệt đối không. Bởi vì Quý Tiểu Thất chỉ thuộc về một mình Diệu Lam hắn.