(Quyển 2) Mau Xuyên Nữ Phụ: Nam Thần Cầu Anh Đừng Hắc Hoá!

chương 292: [tg11] minh vương hắc ám vs thiên sư sơ cấp (6)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Minh vương hắc ám VS Thiên sư sơ cấp ()

Edit by Thuần An

️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >

Vô Dược yên lặng nói trong lòng: Đừng sợ, sẽ không có chuyện gì. Tôi có thể đánh thắng cô ta.

Cũng không biết có phải Vô Dược trấn an có tác dụng hay không, cô cảm giác được bản năng của thân thể không sợ hãi như vậy nữa.

Vô Dược rút kiếm gỗ đào trong tay ra, nhàn nhạt nói với cô ta: "Ai chết còn không nhất định đâu."

Nữ quỷ khinh miệt hừ một tiếng, phát ra tiếng cười khiếp người: "Ha hả! Phải không? Vậy tới thử xem."

Sau đó, liền lập tức ra chiêu. Còn may, Vô Dược phản ứng nhanh. Thời điểm cô ta ra chiêu phản ứng so với cô ta còn nhanh, thẳng tắp liền hướng tới trái tim cô ta vọt tới.

Hồng y Nương tử cũng coi như là Boss, đương nhiên sẽ không dễ dàng bị KO rớt như vậy. Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc liền trốn đi.

Vô Dược tuy rằng có kỹ năng công lược trong tay, nhưng chung quy năng lực thực tiễn vẫn là thiếu một chút. Chậm rãi liền rơi vào thế hạ phong.

Móng tay Nữ quỷ xẹt qua sườn mặt của cô, chỉ chốc lát máu đỏ tươi liền chảy xuống. Mùi máu tươi chậm rãi lan tràn.

Giây tiếp theo lực áp bách cường đại, khiến Hồng y Nữ quỷ run lên một chút. Vô Dược tựa hồ cũng cảm giác được, thời điểm ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Tiểu Bảo Bảo đứng ở cửa, đôi mắt không chớp mắt nhìn cô, vươn đôi tay, tựa hồ muốn ôm một cái.

Vô Dược nhìn thoáng qua Hồng y Nữ quỷ, không chút suy nghĩ liền lập tức nhảy đến cửa, chắn trước mặt anh.

Tiểu Bảo Bảo thấy cô lại đây, nhưng cũng không có ý tứ muốn ôm anh. Miệng bẹp bẹp, hơi hơi thoáng nhìn, hốc mắt đỏ lên, bộ dạng tựa hồ muốn khóc. Anh đi đến phía trước vài bước, ôm lấy chân cô: "Ngư Ngư..."

Vô Dược vẫn luôn cảnh giác nhìn Hồng y Nữ quỷ, sợ cô ta sẽ có hành động gì thương tổn đến người bên cạnh cô. Nhưng Hồng y Nữ quỷ giống như là bị ngừng lại, thẳng tắp đứng ở nơi đó, cử động một chút cũng không dám.

Nghe được âm thanh nhược nhược dưới chân mới cúi đầu nhìn anh. Thấy hốc mắt hồng, một bộ dạng muốn khóc, đau lòng bế anh lên. Nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh, ôn nhu dỗ đến: "Ngoan, Bảo Bảo ngoan, không thể khóc nha!"

Qua một hồi lâu mới dỗ anh tốt, Tiểu Tư Mộ cúi đầu dựa vào trên người cô. Con ngươi màu đen chậm rãi nhiễm hồng, nhìn chằm chằm Hồng y Nữ quỷ ở một bên. Nữ quỷ run rẩy càng lợi hại hơn, khí thế vừa nãy một chút cũng không còn tồn tại.

Tiểu Tư Mộ cọ cọ trong lòng ngực cô, môi mọng hồng phấn nhẹ nhàng phun ra: "Ngư Ngư... Không thích."

Ngữ khí rất nhẹ rất nhẹ, không biết là câu khẳng định hay là câu nghi vấn. Không biết là hỏi cô có thích hay không, hay là nói bản thân không thích.

Động tác tiếp theo của anh nói cho Vô Dược, anh không thích.

Chỉ thấy Tiểu Tư Mộ vươn tay, lệ khí của Nữ quỷ chậm rãi bị anh hấp thu. Nữ quỷ vừa mới bắt đầu còn giãy giụa, nhưng một chút tác dụng cũng không có, cuối cùng vẫn bị anh hấp thu đến sạch sẽ, một chút hồn cũng biến mất.

Vô Dược trợn mắt há hốc mồm, ngây ngốc sững sờ ở một bên, chớp chớp mắt, nhìn nơi Nữ quỷ biến mất, lại nhìn nhìn Bảo Bảo trong lòng ngực của mình, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói gì mới tốt. Cô cũng không biết Bảo Bảo của mình từ khi nào lại lợi hại như vậy, đã có thể bất động thanh sắc liền có thể giết chết một lệ quỷ cấp bậc Quỷ Vương.

Tiểu Tư Mộ tựa hồ là cảm giác được tầm mắt của cô, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của cô. Thu lại con ngươi đen nhìn cô, cuối cùng chớp chớp mắt cái miệng nhỏ phun ra: "Mệt."

Sau khi nghe được anh nói, cô mới phản ứng lại. Nhẹ nhàng ôm chặt anh, ôn nhu mở miệng nói: "Ngoan, mệt thì liền ngủ một lúc đi! Chúng ta hiện tại về nhà."

Sau đó mang theo anh chậm rãi đi về nhà.

//

Truyện Chữ Hay