️Chương ️
Thân vương huyết tộc VS Thiếu nữ quý tộc ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Khuôn mặt trắng nõn của Trạch Ẩn tựa hồ rất bình tĩnh, nhưng mà đáy mắt tối tăm đã bán đứng anh. Con ngươi xanh thẳm chậm rãi nhiễm hồng, cuối cùng cái gì cũng chưa nói, liền xoay người rời đi.
Vô Dược trong lúc ngủ mơ tựa hồ bị làm phiền, mơ mơ màng màng mở mắt, lại phát hiện hai mắt của mình không biết từ khi nào bị che lại. Cô có thể cảm giác được rất rõ ràng, thân thể lạnh lẽo của đối phương dán sát vào mình. Nhưng ở nơi nào đó lại nóng rực.
Vô Dược hơi hơi thở phì phò, nhẹ nhàng mở miệng: "Trạch Ẩn."
Khuôn mặt của Trạch Ẩn nhẹ nhàng cọ phần lưng của cô, cuối cùng nhàn nhạt trả lời: "Ừ..."
Vô Dược ôn nhu hỏi: "Làm sao vậy?"
Cô tin tưởng đại trung khuyển của cô sẽ không phải loại một lời không hợp liền giở chứng, khẳng định là có nguyên nhân gì đó.
Trạch Ẩn một ngụm cắn ở trên vai cô, sau đó nhẹ nhàng mở miệng: "Hắn đẹp không?"
"Ai?" Vô Dược vẻ mặt mộng bức hỏi, anh lại gặp được ai?
Nhìn thấy bộ dạng tựa hồ cái gì cũng không biết của cô, Trạch Ẩn có lòng tốt giải thích nói: "Tháp Bố Tư."
"..." Cho nên nguyên nhân anh động kinh là chuyện này? Cô hình như ngoại trừ đuổi hắn đi, sau đó ở ngoài đánh hắn một trận, thì không làm chuyện gì khác đi.
Vô Dược chậm rãi trả lời: "Anh đều thấy được? Anh cũng biết em đánh hắn một trận đi."
"Ân." Trạch Ẩn ngoan ngoãn lên tiếng.
"Vậy vì sao anh còn không vui?" Hiện tại nam nhân đều khó dỗ như vậy sao? Không đúng, cô hình như cái gì cũng chưa làm, vì sao lại phải dỗ anh? Phải nói hiện tại nam nhân đều dễ dàng tức giận như vậy sao?
Đầu ngón tay Trạch Ẩn nhẹ nhàng cọ xát da thịt bên hông của cô, một hồi lâu mới trả lời vấn đề của cô: "Em không gọi anh."
"..." Cho nên, lý do anh tức giận là cái gì? Bởi vì cô đánh nhau không gọi anh tới? Đột nhiên Vô Dược nghĩ đến thời điểm anh rời khỏi có nói, có việc gì thì gọi tên của anh. Cho nên nói anh đã sớm biết Tháp Bố Tư ở đó, chỉ là không nói cho cô biết.
Nghĩ đến đây, Vô Dược kéo tay đang che mắt cô xuống, không chút suy nghĩ, liền cắn một ngụm lên.
Trạch Ẩn tựa hồ không nghĩ tới cô đột nhiên lại làm như vậy, nhưng vẫn để cô cắn, một câu cũng không nói.
Một lát sau thấy anh một phản ứng khác cũng không có Vô Dược liền mất đi hứng thú. Buông lỏng miệng ra, sau đó nói: "Anh nếu biết hắn ở đó, vì sao không nói cho em? Nhìn em đánh nhau với hắn rất vui vẻ đúng không. Anh cũng không sợ em đánh không lại còn bị hắn làm bị thương?"
Lời nói của cô khiến anh sửng sốt một chút, anh tựa hồ không nghĩ tới chuyện này. Bởi vì anh cho rằng cô sẽ gọi tên anh, dù sao cô cũng là một nhân loại, hơn nữa lại là vị thành niên. Sao có thể đánh thắng được quỷ hút máu thành niên? "Em làm thế nào thắng được?"
"Anh không nhìn thấy sao?"
"Anh..." Trạch Ẩn lập tức không biết nên trả lời như thế nào, anh đúng là thấy được không sai. Nhưng tổng cảm thấy có chút kỳ quái, tựa hồ, trong ấn tượng của anh, cô cũng không lợi hại như vậy.
Vô Dược xoay người, đầu ngón tay xuyên qua mái tóc dài màu bạc của anh, ôm lấy đầu anh, hôn lên môi anh sau đó mở miệng nói: "Chuyện này không được nói với người khác nha!"
Trạch Ẩn nhìn cô ôn nhu cười, tựa hồ giống như bị mê hoặc, ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó trả lời: "Được."
Vô Dược vươn đầu lưỡi, liếm liếm cánh môi anh, lộ ra một nụ cười mị hoặc, nhẹ nhàng phun ra: "Thật ngoan."
Anh dùng kỹ thuật thôi miên cô, cô lại dùng tình yêu của anh đối với cô dụ hoặc anh. Đúng vậy! Không có gì xấu.
Kỳ thật Vô Dược rất muốn nói, anh không cần phải dùng kỹ thuật thôi miên cô. Lấy dung mạo của anh ở mỗi thế giới, chỉ cần dùng một khuôn mặt kia, liền có thể khiến cô ngoan ngoãn.
//