️Chương ️
Thiên thần viễn cổ VS Nữ thần khai nguyên ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Phục Hy tựa hồ giống như không nhận ra được nàng cự tuyệt, vẫn gắt gao ôm nàng vào trong ngực như cũ.
Cuối cùng Vô Dược từ bỏ giãy giụa, ngoan ngoãn dụi vào trong lòng ngực hắn.
Nhưng chưa qua bao lâu một âm thanh liền đánh gãy không khí yên lặng này.
Phong Dao nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhìn Phục Hy mở miệng hỏi: "Phục... Phục Hy, nàng là ai?"
Khi nhìn thấy Phong Dao, đôi mắt của Phục Hy nháy mắt liền lạnh xuống. Hắn từng cảm giác được ở trên người ả có hơi thở linh hồn của Oa Oa, hiện giờ Oa Oa của hắn lại thiếu một hồn một phách, nói vậy chính là ở trên người ả.
Phục Hy không có trả lời lời ả nói, mà cúi đầu nhìn Vô Dược nhẹ giọng hỏi: "Oa Oa mệt không? Nghỉ ngơi một lúc đi."
Vô Dược không hề phòng bị ngẩng đầu, thời điểm đối diện với đôi mắt của hắn, không hề dự triệu liền ở trong lòng ngực hắn ngủ rồi.
"Phục Hy..." Phong Dao nhìn Phục Hy ôm Vô Dược chuẩn bị rời đi, nhẹ nhàng mà hô lên một tiếng.
Phục Hy dừng bước chân, sau đó nói: "Ngươi ở đây chờ ta."
Sau đó liền biến mất trước mắt ả.
Chờ sau khi Phục Hy rời khỏi, Phong Dao mới mở miệng nói với hệ thống của mình: Vì sao Nữ Oa lại xuất hiện sớm như vậy?
Trong Thần điện vẫn là trong lòng bàn tay của Phục Hy, cho nên hệ thống chú định là sẽ không trả lời lời ả nói.
Không bao lâu sau Phục Hy liền trở lại, thời điểm nhìn ả, so với bình thường hơi hơi xa cách, càng thêm vài phần lạnh lẽo.
Phong Dao nhìn vào mắt hắn có chút bất an: "Phục Hy..."
Môi đỏ bừng của hắn lạnh băng phun ra: "Sau khi để lại hồn phách của nàng, ngươi liền có thể rời đi."
Phong Dao lui một bước nghi hoặc nói: "Phục... Phục Hy, ta không hiểu ngươi đang nói cái gì."
Phục Hy tới gần ả, bên môi treo một mạt khinh thường: "A, không rõ sao? Ngươi tốt nhất cầu nguyện linh hồn trong cơ thể ngươi không có bất luận quan hệ gì với ngươi. Nếu không ta chắc chắn sẽ nghiền xương ngươi thành tro."
Cả khuôn mặt Phong Dao đều biến sắc, trực giác nói cho ả, Phục Hy tựa hồ đoán được gì đó, nhưng ả theo bản năng phủ nhận. Hắn sao có thể biết?
Phục Hy không để ý tới ả, mà phẩy tay áo một cái liền rời đi.
...
Hắn ngồi ở bên cạnh nàng cúi đầu nhìn khuôn mặt ngủ say của nàng, một bàn tay xoa xoa gương mặt nàng, ánh sáng nhu hòa bao vây lấy một nửa mặt bị hủy dung của nàng. Nhưng mà mặc kệ hắn thử bao nhiêu lần, mặt nàng vẫn như cũ không có bất cứ biến hoá nào.
Hắn nhẹ nhàng hôn bên mặt bị hủy dung kia của nàng, nhất cử nhất động đều cực kỳ ôn nhu, phảng phất nhẹ nhàng, là một khuôn mặt mỹ nhan thịnh thế. Nhưng mà con ngươi đầy khói mù đã bán đứng hắn, hắn nhất định phải giết chết những người khiến nàng bị thương đó.
Mỹ nhan thịnh thế: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời.
Chờ sau khi khói mù tan đi chỉ còn lưu lại tràn đầy thâm tình và mê luyến. Loại này ánh mắt tại thời điểm ở chung với Phong Dao một chút đều không có.
Đoạn thời gian ở chung với Phong Dao kia, tuy rằng linh hồn của ả cho hắn cảm giác quen thuộc, nhưng hắn tổng hội theo bản năng kháng cự thân mật ở chung với ả, ánh mắt nhìn ả cũng cực kỳ không giống nhau.
Thời điểm Vô Dược mở to mắt, liền thấy bản thân nằm ở bên cạng hắn. Hắn tựa hồ ngủ rồi, đôi mắt nhắm đến gắt gao, lông mi rất dài lưu lại màu đen nhàn nhạt.
Vô Dược giơ đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua khuôn mặt hắn, da thịt non mềm tựa hồ khiến nàng yêu thích không buông tay. Chủ yếu là gương mặt kia quá đẹp, khiến nàng rất muốn quỳ liếm.
Vô Dược mới đụng tới hắn không bao lâu, hắn liền chậm rãi mở mắt, con ngươi đen ngọc tràn đầy ôn nhu, cơ hồ muốn đem nàng dìm chết.
Nàng theo bản năng rút tay của mình về, nhưng còn không kịp thu hồi lại, liền bị hắn bắt lấy.
Hắn dắt tay nàng, đặt ở bên môi hôn hôn, sau đó mở miệng hỏi: "Thích sao?"
Vô Dược nhìn lại, trong mắt nàng như cũ là mang theo một chút khiếp nhược và nghi hoặc.
Nhìn cái dạng này của nàng, Phục Hy thấp giọng nở nụ cười: "Trước kia nàng thích dung mạo của ta nhất."
//