Chương
Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân ()
Edit by Thuần An
Chương này có kinh hỉ
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Mạch Cẩn Thư đi đến bên người nàng, theo tầm mắt nàng nhìn qua đi: "Thê quân không bỏ được Địch quân sư sao?"
Vô Dược lắc đầu, khóe môi lộ ra cái mỉm cười: "Địch Ngôn từ nhỏ cùng ta lớn lên, nhìn nàng hạnh phúc ta liền vui vẻ thôi."
Mạch Cẩn Thư dựa vào người nàng nhẹ giọng hỏi: "Vậy thê quân hạnh phúc không?"
Nàng nâng cằm hắn lên, ở trên môi hắn nhẹ nhàng hôn một chút, sau đó nghiêm túc trả lời nói: "Hạnh phúc, có chàng ở đây ta liền rất hạnh phúc."
Bởi vì có chàng ở đây, cho nên hết thảy thời gian bên trong nhiệm vụ nàng đều rất vui vẻ. Cũng không bởi vì thời gian càng ngày càng dài cảm tình sẽ nhạt đi, ngược lại càng ngày càng có một loại cảm giác một ngày không gặp như cách ba thu.
Mặt Mạch Cẩn Thư nháy mắt đỏ lên. Sau khi Vô Dược đem hắn bế trở lại xe ngựa xong, giống như nhớ tới cái gì đối hắn nói: "Buổi tối ngày khai chiến kia, ta nghe được chàng nói chuyện với người khác."
Khi nghe được lời nàng nói, Mạch Cẩn Thư sắc mặt hơi đổi, tay cũng bất giác nắm chặt, nhưng hắn không nói gì, ngoan ngoãn nghe nàng nói.
Giọng nói của nàng so với bình thường không có gì khác nhau, vẫn mềm nhẹ đối với hắn như cũ: "Có thể nói cho ta, chàng từ khi nào thì an bài người ở bên kia không?"
Hắn chui vào trong lòng ngực nàng, đem nàng ôm thật chặt, sau đó trả lời nói: "Năm năm trước. Năm năm trước ta liền phái người lẫn vào hoàng cung Đan Vân. Ta..."
Thời điểm biết hắn không muốn tiếp tục nói tiếp, Vô Dược hôn hôn gương mặt hắn, lộ ra một cái tươi cười, khích lệ nói: "Thư Nhi của ta giỏi quá."
Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn dụi vào trong lòng ngực nàng, nhưng mà một lát sau trên bụng co rút đau đớn khiến mặt hắn trắng bệch lên.
Vô Dược nhận thấy được hắn không thích hợp, thấp giọng hỏi đến: "Thư Nhi, chàng làm sao vậy? Nơi nào không thoải mái?"
"Ta..." Cũng không biết có phải thật sự quá đau hay không, Mạch Cẩn Thư còn chưa trả lời xong liền hôn mê bất tỉnh.
Vô Dược trực tiếp bế hắn lên, dùng khinh công đưa hắn đến y quán.
...
Một hồi lâu đại phu mới đi ra, Vô Dược vội vàng hỏi: "Phu quân của ta làm sao vậy."
Đại phu trả lời: "Tướng quân chớ có lo lắng, Phong phu quân chẳng qua là giật mình kinh động đến thai nhi, hiện tại đã không ngại, về sau chú ý chút là được."
Vô Dược sững sờ ở địa phương: "Mang... Mang... Mang thai?"
Ý niệm đầu tiên của Vô Dược không phải cao hứng mà là suy nghĩ một nam nhân làm thế nào mang thai?
Đại phu gật gật đầu: "Tướng quân không biết sao? Hắn đã mang thai ba tháng."
Thẳng đến sau khi đại phu đi rồi Vô Dược vẫn không phản ứng lại, sau đó đem mọi hiểu biết của Phong Hoa Nguyệt về việc nam nhân mang thai đều xoát một lần, sau đó mới hồi phục tinh thần lại.
Ở bên thế giới này, chữa bệnh đều tương đối lạc hậu, nhưng về kỹ thuật mổ bụng sinh con lại đặc biệt tốt, tỉ lệ tử vong chỉ có %, cũng không chỉ như vậy, thủ hạ của đại phu phải đáng tin cậy mới có thể xuất hiện.
Ma phí tán và kỹ thuật khâu vết thương của thế giới này so với kỹ thuật cổ phương đông thế kỷ cũng không kém hơn.
Ma phí tán: Thuốc gây mê.
Mà sau khi nam nhân mang thai, chỉ có thời điểm bụng được chín tháng mới có thể hơi rõ ràng một chút. Cũng khó trách Vô Dược nhìn không ra.
Thời điểm nàng bước vào phòng, hắn đã tỉnh lại.
Sau khi thấy biểu tình phức tạp của nàng, tâm Mạch Cẩn Thư lệch nửa nhịp, tựa hồ mang theo một chút ủy khuất mở miệng: "Thê... Thê quân không thích con của chúng ta sao?"
Vô Dược nghe được hắn xong, vội vàng mang theo tươi cười, ngồi vào bên cạnh hắn, ôn nhu mở miệng nói: "Sao có thể? Ta sao có thể không thích. Đó là con của chúng ta nha."
//