Chương
Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân ()
Edit by Thuần An
Năm mới đến rồi️️
Mình cũng không viết nhiều nữa, chỉ chúc mọi người năm mới vui vẻ và gặp nhiều may mắn
Mình mới tập tành edit gần đây thôi, tốc độ thì ai đọc thì đã biết rồi đấy. Mọi coment và bình chọn của mọi người đều là động lực của mình.
Hy vọng năm mới mình sẽ tích cực hơn và có nhiều người đọc hơn️️
Mình đăng giờ này cho mọi người xem pháo hoa xong rồi đọc đó
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Mạch Cẩn Thư ngước mắt nhìn nàng, nghiêm túc trả lời nói: "Thiếp thân... Chỉ là muốn làm bạn bên cạnh thê quân. Thê quân nàng cho thiếp thân lưu lại đi. Thiếp thân sẽ không mang đến phiến toái cho thê quân..."
Mạch Cẩn Thư như vậy không khỏi khiến nàng nhớ tới hắn mấy đời trước, dù sao không lưu lại hắn, hắn cũng sẽ như cũ đi theo mình. Vậy không bằng cho hắn đi theo mình để mình bảo hộ hắn.
Mạch Cẩn Thư nhìn nàng thật lâu không nói lời nào, nhược nhược mở miệng hỏi: "Thê quân?"
Vô Dược xoa nhẹ đầu hắn, sau đó mở miệng nói: "Ta cho phép chàng lưu lại, nhưng chàng phải bảo vệ tốt chính mình biết chưa?"
"Ân." Mạch Cẩn Thư ngoan ngoãn gật đầu.
Nếu không cho thì hắn không yên tâm, hắn cũng sẽ tìm mọi cách theo tới.
Tuy rằng một đời này so với đời trước, thực không giống nhau, nhưng mà hắn là không dám thiếu cảnh giác. Hắn không cho phép nàng có bất luận một tia nguy hiểm gì.
Vô Dược nhìn hắn, qua hồi lâu mới nói nói: "Nếu mệt mỏi liền nghỉ ngơi đi! Điều kiện ở quân doanh không thể so với trong nhà, trong khoảng thời gian này sợ là khổ cho chàng."
Nàng đột nhiên nghĩ đến thế giới này chính là thế giới nữ tôn, tiểu chính phu của nàng từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, một môn không ra nhị môn không mại, thật sự có thể chịu được sinh hoạt ở quân doanh sao?
Mạch Cẩn Thư lộ ra cái tươi cười, trả lời nói: "Chỉ cần có thê quân ở đây, thiếp thân vĩnh viễn đều không cảm thấy khổ."
Vô Dược đem hắn ôm vào trong ngực, nâng cằm hắn lên, sau đó hôn lên: "Thư Nhi tốt."
Mạch Cẩn Thư bị hôn đến có chút thiếu oxy ngoan ngoãn ghé vào trong lòng ngực nàng, gương mặt ửng đỏ, con ngươi mỹ lệ dần mê ly lên.
Nhìn đến cái dạng này của hắn, khát vọng không tên chiếm cứ tâm của Vô Dược, mạc danh liền muốn đem hắn đè dưới thân, khi dễ hắn.
Vô Dược yên lặng nói với chính mình, đây là quân doanh, đây là quân doanh, đây là quân doanh. Không thể làm ra việc hoang đường.
Một giây trước rõ ràng vẫn là thỏ con ngoan ngoãn, giây tiếp theo liền biến thành tiểu hồ ly câu dần người khác. Tiểu yêu tinh đáng chết này, chờ đem mọi việc giải quyết xong, nhất định phải khiến hắn không xuống được giường.
Vô Dược hồn nhiên quên mất khoảng thời gian trước eo của mình vẫn luôn đau ê ẩm.
Mạch Cẩn Thư vòng lên cổ nàng, để đầu mình gối lên vai nàng, hơi thở ấm áp chiếu vào cổ nàng.
Nội tâm Vô Dược đã rơi lệ đầy mặt, tiểu yêu tinh này là không ép khô nàng liền không cam lòng sao?
Vô Dược hít sâu mấy hơi thở lúc xong, một tay đem hắn bế lên. Sau đó đặt ở nghỉ ngơi trên giường. Giúp hắn đắp chăn đàng hoàng, sau đó mở miệng nói: "Nghỉ ngơi một lúc cho tốt, ta ra ngoài thương lượng chiến lược với Quân sư một chút."
Sau đó còn không đợi Mạch Cẩn Thư phản ứng lại, đã chạy trối chết.
Nhìn bóng dáng hấp tấp của nàng, bên miệng Mạch Cẩn Thư treo lên một ý cười. Tựa hồ đang đắc ý vì mình làm chuyện xấu.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng cuốn mái tóc đẹp của mình, khóe môi gợi lên một tia nghiền ngẫm. "Thê quân... Ta rất muốn biết, nàng đến tột cùng có thể nhẫn nại bao lâu..."
Hắn vốn dĩ không muốn làm chút gì đó, nhưng mà nhìn nàng thế nhưng theo bản năng cự tuyệt hắn câu dẫn, hắn đột nhiên liền không cam lòng, hắn thật muốn xem mị lực của mình đối với nàng mà nói là tới trình độ nào?
Hắn liếm liếm cánh môi của mình, hương vị của nàng tựa hồ còn lưu lại trên đó. Môi đỏ hé mở, nghĩ đến bộ dạng muốn lại không dám vừa nãy của nàng, con ngươi ôn nhu rất nhiều: "Bộ dạng vừa nãy của thê quân thật đáng yêu a..."
Biết Vô Dược trong chốc lát không thể trở về, hắn yên lặng đắp chăn cho bản thân, chuẩn bị ngủ một giấc thật tốt.
Dù sao cũng phải dưỡng đủ tinh thần thì mới có thể câu dẫn tốt hơn.
//