Chương
Tướng quân cao lãnh VS hoàng tử mỹ nhân ()
Edit by Thuần An
️ • ️ • ️ • ️ • ️ • ️ >
Ánh mắt Mạch Cẩn Thư có chút do dự, tựa hồ vẫn là thực khiếp đảm, có chút muốn mở miệng nói lại không biết nên mở miệng như thế nào.
Vô Dược thấy dáng vẻ này của hắn, mở miệng hỏi: "Ân? Có vấn đề gì sao?"
Mạch Cẩn Thư cúi đầu thu liễm ánh mắt, dùng âm thanh rất nhỏ rất nhỏ nói: "Nhưng... Người kia là Thẩm công tử..."
Sau khi Vô Dược nghe được cái tên này, sắc mặt trầm xuống, Phong Hoa Nguyệt cái con khốn mắt mù này, thế nhưng cho hắn một ấn tượng sâu như vậy.
Vô Dược đem hắn ôm vào trong lòng ngực, nghiêm túc mở miệng, nhưng ngữ khí vẫn mềm nhẹ như cũ: "Thư Nhi, chàng là của phu quân của ta, là người quan trọng nhất với ta trong cuộc đời này. Không thể đánh đồng với nam nhân khác, chàng hiểu không?"
Mạch Cẩn Thư chôn mặt trong lòng ngực nàng, xẹt qua một nụ cười, nhưng lời nói ra có chút mất mát như cũ: "Nhưng... Thê quân không phải tâm duyệt Thẩm..."
Mạch Cẩn Thư tạm dừng một hồi, tựa hồ cảm thấy mở miệng như vậy thực không đúng, lại thay đổi cách dùng từ: "Thiếp thân biết Thẩm công tử cùng thê quân là từ nhỏ đã có duyên phận... Nếu không có thiếp thân..."
Cuối cùng bộ dạng của Mạch Cẩn Thư tựa hồ bị chính mình nói đến lòng vòng, không biết nên nói như thế nào mới tốt, cuối cùng chỉ có thể ủy khuất nói: "Thê quân ta... Thiếp thân không có ý gì khác, chỉ là thiếp thân thật sự rất yêu thê quân, thiếp thân không ngại cùng Thẩm công tử hầu hạ thê quân, chỉ cầu xin thê quân đừng chán ghét thiếp thân..."
Vô Dược lại một lần mắng Phong Tra Nguyệt, tiểu chính phu đáng thương của nàng. Nàng nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng hắn, sau đó mở miệng: "Đừng nghĩ nhiều, Phong Hoa Nguyệt ta cả đời này chỉ có một mình chàng, sẽ không có người khác. Thư Nhi, chàng sẽ là nam nhân duy nhất của ta."
Mạch Cẩn Thư ngẩng đầu không thể tin được nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Thật sao?"
Vô Dược cúi đầu hôn hắn, buông tay ra đối diện với con ngươi mỹ lệ của hắn, nghiêm túc trả lời: "Đương nhiên là thật."
Mạch Cẩn Thư dựa vào trên người nàng, cúi đầu đáy mắt tràn đầy vẻ điên cuồng.
Thê quân lời này là chính nàng nói nga! Sau này ngàn vạn lần không thể vi phạm lời nàng thề nga! Bằng không ta sẽ thực tức giận...
--
Cùng hắn triền miên qua đi, Vô Dược giúp hắn lau khô thân thể xong, ở môi hắn hôn hôn, sau đó đỡ eo đau nhức rời đi.
Khi ra cửa không chú ý tới ngạch cửa, bị vấp một chút, sau đó eo liền càng đau sót.
Nhịn nước mắt xuống, Vô Dược không khỏi nói câu: "Tiểu yêu tinh ma nhân này, chung quy sẽ có một ngày lão nương tuyệt đối bị ngươi ép khô."
Vô Dược không muốn không tiết chế như vậy, chính là tiểu yêu tinh kia không lúc nào là không câu dẫn nàng. Không nói hắn cố tình, nguyên nhân chính là vì hắn không phải cố tình cho nên mới càng mê người. Sau đó Vô Dược đối hắn không hề có sức chống cự, trừ bỏ bị ép khô, cái gì cũng đều không làm được.
Sờ sờ eo đau nhức, Vô Dược cảm thấy chính mình có phải hẳn là phải bổi bổ thận hay không. Bằng không liền không chịu được tính phúc của Mạch tiểu yêu tinh.
Tính phúc: Độ cường hãn trong sinh hoạt vợ chồng.
Vô Dược đi rồi Mạch tiểu yêu tinh liền chậm rãi mở mắt ra, nghĩ đến một câu trước khi nàng ra cửa, khóe miệng chậm rãi giơ lên.
Hắn làm nàng nhiều như vậy, nàng hẳn là không có tâm tư lại cùng người khác thông đồng đi? Cho dù có... Nàng cũng không có nhiều tinh lực lại làm như vậy đi?
Sau khi nàng rời đi hắn cũng không có tâm tư đi ngủ, chậm rì rì rời khỏi giường, sau đó tự mình chải vuốt. Bộ dạng tinh thần sáng láng kia, so với Vô Dược hoàn toàn trái ngược.
Mạch Cẩn Thư nhìn bản thân trên kính thủy ngân, tựa hồ phát hiện thần sắc của mình càng ngày càng tốt.
Môi đỏ hơi hơi giơ lên, nhẹ nhàng phun ra: "Xem ra thê quân thật đúng là thuốc tốt nhất của ta! Bệnh tim từ nhiều năm trước tới nay của ta chỉ có thê quân có thể chữa khỏi. Cho nên a... Thê quân, nàng cũng đừng làm cho Thư Nhi thất vọng nga! Bằng không..."
Sau đó giống nghĩ tới cái gì ha ha nở nụ cười, nếu có người nghe được, nhất định sẽ sởn tóc gáy.
//