[Quyển 2] [Mau xuyên] Nữ Phụ Lưu Manh!!! Vật Hi Sinh Mau Phản Kích!

chương 151: nghịch thiên phá mệnh (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bầu trời phía xa đang dần dần tối, nhiệt độ ngày càng xuống thấp.

Gió mạnh tiến đến thổi bay đất cát, cuốn lên bụi mù. Che đi sự cằn cỗi hoang vắng và hiu quạnh lẻ lời của chốn thành đô đã từng rất ồn ào náo nhiệt.

Huyền Hoa ngồi trên lưng ngựa thúc giục pháp thuật, một tay thiết lập kết giới, giam toàn bộ bang phái chính đạo bắt được vào trong. Toàn bộ người dân cũng bị bắt lại đem về cùng để chuẩn bị cho huyết tế.

Thanh âm của chửi rủa cùng than khóc, la mắng với khuyên nhủ trộn vào nhau cứ như một mớ hỗn độn ầm ĩ.

Số thúc ngựa đi lên trước, lặng yên dùng hắc khí bảo bọc quanh mình như một lớp áo choàng.

Bỏ ngoài tai lời nói của thế nhân, nàng thong thả mà chớp chớp mắt.

"Chúng sinh chẳng sợ không có người cứu, vậy ai cứu lấy ta?"

Huyền Hoa theo sau không trả lời, chỉ hơi nghiêng người, hạ mí mắt giống như đang ngẫm nghĩ.

Thiếu nữ giơ lên hắc khí càng ngày càng dầy đặc, kết thành một lưỡi kiếm dài,

Lại một trận đất rung núi chuyển, không khí càng thêm khẩn trương.

Từ xa bỗng nhiên truyền tới một loại nguyên khí xa lạ, nhỏ nhoi nhưng ấm áp.

"Ai?" Nghe được tiếng động, Liệp Ảnh lập tức chắn trước mặt Số cùng Huyền Hoa, làm hết phận sự của một vệ sĩ tận tâm tận trách.

Như một đoá hoa tuyết nở rộ tương phản giữa biển máu, thỏ con trắng nõn đến có chút quá mức gắng hết sức chạy về phía này.

Một giây kia, vô số kí ức tràn vào đầu Lăng Triệt.

Một chuyện lại một chuyện, một đoạn kí ức lại một một đoạn kí ức, phác họa lên bức tranh hoàn chỉnh không tì vết.

Từ đứa nhóc trên đường Hoàng Thành hồi kinh đến từng thế giới mà hắn xuyên qua.

Một đôi mắt chỉ dõi theo bóng hình hắn, là giấc mộng đẹp nhất mà hắn có được.

Tả Hữu hộ pháp đều ngốc ngốc lăng lăng mà nhìn cục bông vô hại kia cố sức tiến lại trước ngựa của Số , cũng quên mất việc phải ngăn cản.

Thiếu nữ trên ngựa nheo lại mắt, chỉ phát ra một từ đơn âm, nhưng cảm giác áp bách khủng bố khiến người ta muốn quỳ.

Đi ngược với thiết lập của quá khứ, Lăng Triệt phát hiện thức hải của mình lúc này giống như muốn nổ mạnh, lại chịu thêm áp bách của nàng, khiến hắn. không khỏi cắn chặt răng,

Cứ bình tĩnh.

Đau đớn trong nháy mắt phóng đại, thỏ trắng từng bước một gian nan nhưng vô cùng chấp nhất nhảy về phía bên này. Bốn chân mập mạp mềm nhũn bật nhảy từng bước, lại từng bước.

Đôi mắt đen láy tròn xoe mở to, viên bánh trôi lớn chít chít hai tiếng.

Hai mặt nhìn nhau, không nói một lời.

Mà không khí xung quanh lập tức trở nên cổ quái

Lăng Triệt ''...''

Được rồi.

Thiếu nữ mặt vô biểu tình, ánh mắt dần dần âm trầm, cau mày nhìn chằm chằm vào hắn. Cuối cùng nhảy xuống đi đến gần.

Lăng Triệt thấp giọng mắng một câu, đứng yên tại chỗ, khó khăn ngước nhìn người tới.

Ngày khi đi đến cạnh, đối phương đột nhiên dừng lại.

"Phanh --" một tiếng.

Hắc khí lui tán, ánh mắt người trở lên trong veo.

Giống như muốn trở thành dòng nước đơn thuần ấm áp nhất chào đón cố nhân trở về.

"Đường Hoàng Thành cùng đứa trẻ năm đó, ngươi còn nhớ sao?"

Huyền Hoa nhìn về phía người nói chuyện, trong mắt toàn là không thể tin được.

Bạch thố ngơ ngẩn gật đầu.

Người nọ lại hỏi hắn.

"Hắc khí cùng ngươi năm ấy, vẫn chưa quên chứ?"

Lại gật đầu.

Thanh âm người nọ mang theo ý cười, ngọt ngào mà ấm áp,

"Quả nhiên là ngươi, Mặc Liên Kiều.''

Số nhận người chưa từng xem mặt.

Nàng xem linh hồn.

Bầu trời chuyển sang u ám, tầng mây che khuất ánh nắng mặt trời.

Quanh thân bạch thỏ phủ lên một tàng sáng mỏng, ngày một lớn dần, rồi hoá thành hình dạng của cố nhân.

Thiếu niên như được vẽ từ bút lông tinh xảo, dung mạo khuynh thế vô song. Chỉ một nụ cười, liền khiến vạn vật xung quanh ảm đạm thất sắc, kinh diễm tới cực hạn.

Là lời chúc phúc tốt đẹp duy nhất thế gian dành cho ta.

Số yên lặng nhìn khuôn mặt quen thuộc kia, ý cười bên môi càng đậm.

Nàng chậm rãi thong thả tiến lại, người nọ cũng ngoan ngoãn chờ đợi nàng.

Thiếu nữ dứt khoát giơ tay ôm lấy đối phương, giống như bắt đầu lâm vào phát ngốc, nhỏ giọng lặp đi lặp lại,

''Đừng bỏ lại em."

Cố chấp, cố chấp đến đáng thương.

Lăng Triệt kiên định lắc đầu, cười khẽ,

''Nhất định không.''

Mối lương duyên của chúng ta, bắt đầu trên đường Hoàng Thành năm đó.

Là người từ nhỏ đến lớn theo đuổi ta, là người luân hồi vạn kiếp cũng chưa từng buông tay.

Không phải do ta cải mệnh, là người phá mệnh đi tìm ta.

Thiếu niên kéo gần khoảng cách giữa hai người, ánh mắt đơn thuần sáng ngời như vạn sao trong đêm.

''Tôi sẽ không bao giờ bỏ mặc em đâu.''

Cả gương mặt thiếu nữ như bừng sáng, đôi mắt lập lòe rực rỡ như tắm mình trong tia nắng ban mai.

Thiên ngôn vạn ngữ tụ lại trong lòng, nhưng là không từ ngữ nào có thể diễn đạt được.

Nhị Tam cứ thế trơ mắt ra nhìn tình huống dần dần vuột khỏi tầm kiểm soát.

Lăng Triệt tỏ ra không chút ngạc nhiên ôm chặt lấy thiếu nữ, đuôi mắt nhếch lên,

''Em là Chủ Thần phải không?''

Đầu ngón tay Số khẽ nhúc nhích, thiếu niên cũng nở nụ cười,

''Từ lúc nào vậy?''

Không phải tiểu hắc khí vì thiếu cảm giác an toàn mà luôn luôn sợ hãi thế gian, cũng chẳng phải bạo quân vì tham vọng của mình mà ra tay tàn nhẫn.

Buông vũ khí trước mặt hắn, từ cương hoá nhu. Chân chính quan tâm dung túng, vĩnh viễn chỉ có thể là bảo bối của mình, độc nhất của riêng Lăng Triệt.

Chỉ thấy kiếm quang chợt lóe,

Không gian truyền đến âm thanh đứt gãy quen thuộc.

Dòng chảy ký ức phút chốc liền đứt.

"Bảo bối, em đến vì anh phải không?"

''Cảm ơn.''

Thiếu nữ rũ mắt nhìn đối phương, hàng mi dài lúc này run lên.

Trường bào trên người từ sắc đen thuần túy phút chốc cháy rụi, hoá thành y phục màu đỏ hoa lệ rực rỡ hơn bao giờ hết của Chủ Thần. Giống như thay cho câu trả lời.

Thiếu niên ôm lấy cổ nàng, hơi tỏ vẻ đắc ý cười thầm, ghé sát vào tai nàng nói khẽ, trong giọng nói có chút ôn nhu khó nghe được,

"Bảo bối. Hẹn gặp lại em ở tương lai.''

Trong chớp mắt, Số cúi xuống.

Khe nứt thiên địa từ từ khép lại, sắc trời dần chuyển, giấu đi cự thú hung ác vẫn luôn không an phận.

Dòng chảy quá khứ khép chặt, để lại một màu đen nguệch ngoạc dần bị xoá nhoà.

_________________________________________

Em từng khóc lóc kêu cứu hàng đêm, nhưng không một ai cứu giúp.

Em sẽ viết ra một câu chuyện, mà trong đó có một thiếu niên.

Thiếu niên ấy là ánh dương rực rỡ nhất, là ngôi sao mà em mong mỏi tìm kiếm giữa bầu trời đêm.

Thiếu niên ấy là nam chính trong câu chuyện em viết, là người sẽ kéo nữ chính ra khỏi tăm tối vĩnh hằng, cùng nhau đón ánh dương rực rỡ.

Em muốn cuộc đời của mình là một câu chuyện cổ tích thần kỳ. Phải thật chói loá, phải thật tuyệt đẹp, cũng phải có cái kết HE.

Hoàng tử xuất hiện ôm lấy công chúa, công chúa nắm tay người đáp lại.

Công chúa không thấy hoàng tử, công chúa cũng trở lên thật ích kỷ, thật đáng ghét.

Em muốn được đi ngắm nhìn thế giới, muốn có sức mạnh diệu kỳ.

Em muốn khi về nhà, ba mẹ sẽ dang tay chào đón em, quan tâm em bằng những lời thân thiết.

Em cũng muốn kết bạn, trở lên thật can đảm để ngỏ lời.

Không phải làm trò hề cho người khác nữa, cũng không bị đánh mắng nữa.

Em muốn mình là công chúa, là một đứa trẻ vĩnh viễn không trưởng thành.

Nếu anh có thể cứu được nữ chính, vậy liệu anh có thể cứu em không?

Em đã đợi rất lâu rồi, nhưng em vẫn sẽ đợi.

Em sẽ không cần ai cứu nữa.

Nhưng nếu anh xuất hiện. Xin anh hãy cười với em được không?

Lăng Triệt.

DPL về hy vọng bí mật.

Đại kết cục cùng phiên ngoại _ dự kiến chương nữa.

Truyện Chữ Hay