Editor: Nha Đam
Về lý.
Mảnh nhỏ của thế giới này là ngài Tổng thống, và sẽ không có nhiều thời gian rảnh như vậy.
Nhưng ... lại mang cô đi ăn tối.
Phong Thiển chớp mắt.
Ngôn Sanh không khỏi cong cong khóe môi, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một chút ý cười.
Anh đưa tay lên xoa đầu cô.
Nhẹ nhàng nói: "Không lãng phí."
"Chỉ là một cuộc họp không quan trọng."
Không ngờ đứa nhỏ này cũng rất ngoan ngoãn hiểu biết.
Ngoan ngoãn như vậy thật sự khiến người ta không thể không yêu thương được.
Chỉ là ...
Ngôn Sanh đột nhiên nghĩ đến nam sinh vừa rồi.
Áp suất không khí xung quanh ngài Tổng thống không khỏi giảm xuống vài phần.
Không hiểu sao ... lại rất ghét đối phương.
Đôi mắt màu hổ phách của anh có chút nghiêm túc, dùng giọng điệu của người lớn tuổi dạy dỗ trẻ con hơn: "Thiển Ngoan, phải học cách tự bảo vệ mình."
Phong Thiển có chút buồn bực, đối phương bỗng nhiên nói như vậy.
Chỉ nghe Ngôn Sanh nói tiếp: "Đặc biệt là ... đừng gần gũi với con trai quá."
Cô gái nhỏ thật sự rất dễ bị lừa.
Đặc biệt là một cô gái xinh xắn như Thiển Thiển Ngoan.
Ngôn Sanh nghĩ.
Anh cần dạy các cô không nên yêu đương với người khác một cách dễ dàng.
Ít nhất là vẫn phải biết những điều cơ bản.
Vì thế...
Ngài Tổng thống tôn quý bắt đầu giảng một bài diễn văn dài.
"Ngoan, Thiển Thiển sau này có con trai theo đuổi em, nhất định phải được sự đồng ý với anh trai thì mới có thể ở bên nhau."
Ngôn Sanh nhìn cô và hỏi: "Hiểu chưa?"
Phong Thiển có chút khó hiểu.
Nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Hả.
Mảnh nhỏ có ý gì ...
Tuy nhiên, chủ đề yêu đương lại thành công khiến Phong Thiển nghĩ đến một nhiệm vụ chi nhánh.
Phong Thiển suy tư.
Nếu thật sự không được liền rời thế giới này trước?
Hệ thống: "Ký chủ, cô có thể thử công kích mảnh nhỏ."
"Hả?"
Phong Thiển nghi hoặc.
Hệ thống giải thích: "Chỉ cần ký chủ theo đuổi mảnh nhỏ, có thể yêu đương cùng mảnh nhỏ rồi."
Phong Thiển chớp mắt liếc nhìn Ngôn Sanh.
Phong Thiển quyết định, vẫn là bỏ qua vấn đề.
Mảnh nhỏ đã luôn coi cô như một đứa trẻ.
Lại trở thành anh trải.
Theo đuổi anh trai, không tốt lắm.
Phong Thiển cuối cùng đã từ bỏ ý định.
...
Nhà hàng Đế Sa.
Ngài Tổng thống lại đáp xuống đây lần nữa, Giám đốc hàng cũng rất căng thẳng.
Nửa giờ trước, nhà hàng nhận được một cuộc gọi.
Ngài Tổng thống muốn đặt một phòng ở tầng cao nhất.
Chuẩn bị các món ăn, dọn dẹp phòng, chuẩn bị chào đón...
Mọi thứ đều không dám qua loa.
Giống như trước đây, người qua đường cũng được sơ tán.
Sự khác biệt duy nhất là.
Lần này, ngài Tổng thống còn dẫn theo một cô gái.
Ngài Tổng thống trong bộ vest đen đang nắm tay cô gái bên cạnh.
Cô gái bên cạnh xinh đẹp và ngoan ngoãn.
Đứng cạnh ngài Tổng thống đúng là một cảnh đẹp hoàn mỹ.
Giám đốc nhà hàng đi đến chào hỏi anh.
Ngôn Sanh đưa cô vào thang máy.
Khi giám đốc nhà hàng và vệ sĩ chuẩn bị bước vào, ngài Tổng thống lạnh lùng và lãnh đạm đã đóng cửa thang máy trước khi họ định bước vào.
Giám đốc nhà hàng và vệ sĩ bị chặn ở bên ngoài, không dám tiến lên.
Ngôn Sanh từ từ đưa tay lên bấm lên tầng cao nhất.
Tay còn lại cầm chặt tay cô gái bên cạnh.
Phong Thiển liếc nhìn mảnh nhỏ, rồi nhìn chằm chằm xuống cửa thang máy.
Nghi ngờ hỏi: "Bọn họ vẫn chưa vào."
Ngôn Sanh cụp mắt xuống, cảm xúc trong đôi mắt màu hổ phách mờ nhạt.
Anh nói nhỏ: "Động tác của bọn họ chậm quá, không đợi được."
Phong Thiển chớp mắt.
"Oh."
Ngôn Sanh nhìn cô, thản nhiên nói: "Nếu Thiển Thiển cảm thấy không thoải mái hoặc đứng không vững, có thể ôm chặt anh."
" Như...... Như thế này."
Giọng nói rơi xuống.
Ngài Tổng thống một tay cầm tay cô, tay kia đưa lên ôm eo cô.
Anh cụp mắt xuống.
"Giống như thế này... Ôm chặt anh trai của em."
Giọng nói dễ nghe của đối phương chậm rãi phiêu tán trong không gian khép kín.