Editor: Nha Đam
Cô vẫn không chịu thức dậy.
Ngôn Sanh cũng im lặng ngồi sang một bên.
Anh giơ cổ tay lên liếc nhìn thời gian.
: tối.
Tối nay không có lịch trình gì, vì vậy cũng không phải không thể đợi ở đây được.
Khoảng mười phút nữa lại trôi qua.
Cô gái nằm trên bàn mơ mơ màng màng ngẩng đầu.
Nhìn thấy người đàn ông đối diện, cô chớp chớp mắt.
Nhìn xuống cánh tay đã bị hằn lên vết đỏ của mình.
Đã tê rần.
Cô buông tay xuống và nhẹ nhàng di chuyển cổ tay.
Lúc này, trên vầng trán trắng nõn của cô có một vết đỏ rất rõ ràng.
Chờ cho đến khi cảm giác tê mỏi qua đi.
Phong Thiển sau đó mới để mắt đến người đàn ông đối diện.
Đối phương mặc một bộ tây trang được cắt may tỉ mỉ.
Đôi mắt có màu hổ phách cực kỳ đẹp.
Các đường nét trên khuôn mặt rất tinh tế và hoàn hảo, nước da cũng đẹp và trắng trẻo.
Vào lúc này, ánh mắt của đối phương không chút để ý rơi vào người cô.
Phong Thiển chớp mắt, chậm rãi lên tiếng: "Ngài Tổng thống?"
Ngôn Sanh liếc mắt nhìn cô gái vừa mới tỉnh dậy, có một tia sáng khẽ thoáng qua trong đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp của anh.
Sớm trở lại sự nghiêm túc và lạnh lùng thường ngày.
Anh từ từ đặt ly rượu trên tay xuống.
Bàn tay đan vào nhau dặt lên đôi chân dài.
Giọng điệu rất nghiêm túc: "Cô Phong."
Cuối cùng, Ngôn Sanh lạ bổ sung thêm một câu: "Tôi xin lỗi vì đã đến muộn cuộc hẹn hôm nay."
Phong Thiển rất ngạc nhiên.
Thực ra...
Cô cũng không mong đợi đối phương đến.
Rốt cuộc, trong một thời gian và không gian song song khác, nguyên chủ đã bị vị Tổng thống này cho leo cây rồi.
Tuy nhiên, càng khiến Phong Thiển ngạc nhiên hơn.
Ngài Tổng thống này chính là mảnh nhỏ của thế giới này.
Phong Thiển đưa mắt xuống nhìn chai rượu đã cạn.
Cô không khỏi yên lặng thầm nhĩ.
Mảnh nhỏ của thế giới này có tửu lượng khá cao.
Sau khi phát ngốc một lúc, Phong Thiển mới trả lời: "Không sao đâu. Tôi cũng không nên ngủ ở đây."
"Cô có đói không?"
Ngôn Sanh đột ngột hỏi.
"Hả?"
Phong Thiển ngẩn người, sau đó gật đầu.
Trước khi đến đây cô cũng chưa ăn gì, bây giờ lại muộn như vậy, cũng cảm thấy hơi đói.
Khuôn mặt thanh tú của Ngôn Sanh không chút biểu cảm, đôi mắt màu hổ phách nhìn cô gái đối diện, không chút do dự liền lấy điện thoại ra.
Gọi điện thoại và nói một vài câu.
Giọng điệu của đối phương rất hay, mang theo chút từ tính mê người.
Sau khi nói chuyện điện thoại, Ngôn Sanh lại ngồi xuống.
Ánh sáng rơi trên người cô.
"Cô vừa mới về nước đúng không?"
Phong Thiển khẽ chớp mắt rồi gật đầu.
"Tôi mới trở về từ ngày hôm qua."
Ngữ khí rất ngoan ngoãn.
Ngôn Sanh dừng lại một chút, sau đó hỏi, "Cô định học trường đại học nào ở Trung Quốc?"
Phong Thiển trả lời "Đại học Q. Hôm nay vừa mới đăng ký nhập học."
Ngôn Sanh trầm ngâm gật đầu.
Đôi mắt anh hơi nheo lại.
Tiểu cô nương rất ngoan ngoãn.
Có phần khác so với thông tin.
Thoạt nhìn chính là ... mềm mại và nho nhỏ.
"Biết, tại sao muốn hẹn hò với tôi?"
Ngôn Sanh hỏi một cách thản nhiên.
Phong Thiển ngây người.
Có vẻ như họ chưa nói lý do tại sao.
Chỉ nói rằng mình có một cuộc hẹn với ngài Tổng thống.
Vì vậy, cô ngoan ngoãn lắc đầu.
Đầu ngón tay mảnh khảnh của Ngôn Sanh gõ lên chân chân, động tác dễ thương của cô được phản chiếu trong đôi mắt màu hổ phách của anh.
Ngón tay của anh dừng lại.
Lông mi dài hơi rủ xuống.
Có một vài tia sáng trong mắt anh.
Không hiểu sai ...
Thực sự là một đứa trẻ dễ thương.
"Có ngại ... thêm một người anh trai không?"
Ngôn Sanh bỗng nhiên hỏi.
Cô gái trước mặt, anh cũng không chán ghét.
Lại còn là một đứa trẻ đáng yêu.
~~~~~~~~
Hai cháu nó cũng được gặp nhau rồi, mảnh nhỏ thì quá nhanh quá nguy hiểm
Cuối cùng thì tui cũng đi ngủ được rồi
Chúc mn ngủ ngon nhé