Editor: Nha Đam
Phong Thiển mở video một buổi phỏng vấn của vị tổng thống đương nhiệm này.
Người đàn ông trên màn hình có một đôi mắt màu hổ phách, rất đẹp.
Nước da trắng nõn xinh đẹp.
Các đường nét trên khuôn mặt thật tinh tế và đẹp đẽ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.
Ánh mắt lạnh lùng lãnh đạm có chút xa lánh.
Nói năng lịch sự, cử chỉ ưu nhã.
Tư thế bình tĩnh và không vội vàng.
Bình luận bên dưới video.
Đều là những kiểu tỏ tình hoa mỹ.
Phong Thiển nhướng mày.
Vị tổng thống này đúng là họa thủy.
Tuy nhiên, cô cũng khá bất ngờ.
Tuổi tác, năng lực cùng với ngoại hình của đối phương đều khiến người ta kinh ngạc.
Không có gì ngạc nhiên khi nguyên chủ bởi vì anh ta mà đến chết vẫn chưa lấy chồng.
Tuy nhiên, Phong Thiển nhớ rằng cũng có một ngày như vậy trong ký ức của nguyên chủ.
Chỉ là, sau một thời gian dài chờ đợi ở nơi hẹn hò, không đợi được ngài Tổng thống.
Bị leo cây.
Phong Thiển nghĩ thầm.
Xem ra buổi hẹn hò này cũng không có việc gì bất ngờ xảy ra, cũng sẽ vị Tổng thống đại nhân kia cho leo cây mà thôi.
Phong Thiển tùy tiện nhìn nhìn, tắt máy, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Chiếc Lincoln xa hoa từ cổng VIP đi vào khuôn viên trường.
Vì đến muộn nên hai bên đường không có nhiều người.
Quản gia trực tiếp đưa Phong Thiển đến văn phòng hiệu trưởng để đăng ký.
Cô vẫn đeo kính râm theo thói quen.
Quản gia gõ cửa.
Cửa ngay lập tức được mở ra.
Có hai người trong văn phòng hiệu trưởng vào lúc này.
Một người đàn ông trung niên trong bộ vest lịch sự.
Rõ ràng là hiệu trưởng.
Còn người kia là một chàng trai trẻ đẹp.
Hẳn là sinh viên của trường.
Quản gia mang theo Phong Thiển tiến vào.
Hiệu trưởng tươi cười chào hỏi, ánh mắt rơi vào Phong Thiển.
Cô uể oải đứng bên cửa với một cặp kính râm trên khuôn mặt thanh tú.
Không hiểu sao lại thêm vài phần soái khí.
Người kia nói với quản gia: "Ông Dịch, đây là cô Phong đúng không."
Quản gia họ Dịch.
Ông khách sao mà xa cách nói: "Làm phiền hiệu trưởng giúp tiểu thư nhà tôi đăng ký một chút."
Hiệu trưởng mỉm cười.
"Đó là điều đương nhiên."
Con gái của cựu tổng thống bất ngờ nhập học trường của mình.
Hiện tại, chỉ có quản lý cấp cao của trường mới biết tin.
Ông Dịch cũng dặn dò qua.
Đừng quá công khai.
Nhà trường cũng đã chặn tin này.
Sau khi ghi danh xong, hiệu trưởng nói với cậu bé bên cạnh: "Bạn học Hạ, em hãy đưa cô Phong đi làm quen với khuôn viên trường trước đi."
Nam sinh ở bên cạnh gật đầu, sau đó nhìn cô gái đang yên lặng đứng ở bên kia.
Đối phương rất bắt mắt ngay từ khi bước vào.
Mang một cặp kính râm trên mặt cũng không hề mất đi vẻ đẹp của cô ấy.
Hiệu trưởng giải thích với quản gia: "Hạ Dương là chủ tịch hội học sinh của trường. Để em ấy đưa cô Phong đi thăm khuôn viên trường thì thích hợp hơn."
Quản gia cũng không tỏ thái độ gì.
Ông nhìn về phía Phong Thiển: "Tiểu thư có thể đi làm quen với khuôn viên trường trước."
Phong Thiển ngừng lại, ngước mắt lên nhìn thiếu niên bên cạnh.
Cô khẽ cau mày.
"Không cần đâu. Tôi có thể tự mình đi dạo một chút."
Quản gia trầm mặc một lát, mới nói: "Vậy để tôi đi cùng tiểu thư."
Phong Thiển suy nghĩ một lúc.
Gật đầu.
Đây là trách nhiệm của đối phương, cô cũng không từ chối.
Còn bạn học Hạ đó.
Cô cũng không muốn dính líu quá nhiều đến những người khác ngoài mảnh nhỏ.
Nghĩ đến mảnh nhỏ.
Phong Thiển không khỏi choáng váng một lần nữa.
Thế giới này, không biết khi nào mới có thể gặp mảnh nhỏ.
Còn có chuyện của Miền Tội Lỗi ...
Phong Thiển tùy ý đi theo quản gia tham gian vòng khuôn viên trường.
Trên đường đi, người qua đường đều chú ý đến một cô gái đeo kính râm.
Có rất nhiều chàng trai muốn tiến tới để bắt chuyện.
Nhưng lại bị Dịch quản gia nghiêm túc trầm mặc bên cạnh dọa nên đành thôi.
Người nọ lạnh lùng và uy nghiêm dường như cũng không dễ chọc.