Editor: Nha Đam
Nhưng mà, âm thanh hệ thống bỗng nhiên vang lên.
【 Leng keng ~ ~ Chúc mừng kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ che giấu. Khen thưởng điểm tích phân. Số tích phân còn lại là 】
Phong Thiển: "..."
Thứ này chính là ... "Đừng quên"?
Cái tên gì mà kỳ kaj.
Tại sao không gọi là "quên" đi?
Đứa nhỏ trong không gian không phải luôn miệng nói muốn cô quên đi thì mới có thể ra ngoài sao.
Thế mà lại còn gọi là "Đừng quên" ?
Tuy nhiên, không gian vừa rồi thực sự rất kỳ lạ.
Không biết bây giờ đã bao nhiêu năm rồi.
Theo cốt truyện ban đầu, Cửu Châu Các nên sắp tàn rồi.
Mảnh nhỏ cũng không biết như thế nào rồi.
"Hệ thống, nhiệm vụ của ta thất bạo rồi à?"
Phong Thiển hỏi.
Cô khẽ cau mày.
Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra nếu nhiệm vụ thất bại.
Hệ thống: "Không, không có hiển thị ở đây, điều này chứng tỏ nhiệm vụ không có thất bại."
"Từ từ......"
【 Leng keng ~ Nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu vớt mảnh nhỏ bị hắc hóa. 】
Phong Thiển: "!"
Hả?
Mảnh nhỏ bị hắc hóa?
Ai bắt nạt hắn!
Hệ thống: "......"
Theo dữ liệu biểu hiện, rõ ràng là mảnh nhỏ bắt nạt người khác ...
Phong Thiển ngay lập tức bay về Cửu Châu Các bằng ngự kiếm của mình.
Lúc này trời đã về đêm.
Trên bầu rời đêm chỉ có một vài ngôi sao mờ ảo.
Nhìn từ xa, Cửu Châu Các dường như được bao phủ bởi một bức màn đen.
Phong Thiển trực tiếp hạ cánh vào sân của mình.
Vẫn giống như trước.
Không thay đổi.
Phong Thiển dừng lại một lúc, đi đến phòng trước kia của mảnh nhỏ.
Cửa không khóa.
Cô nhẹ nhàng mở cửa.
Căn phòng tối om, trong không khí thoang thoảng mùi bụi, như thể đã lâu không được dọn dẹp.
Phong Thiển ngẩn ngơ.
Bàn tay cô ngưng tụ một ngọn lửa, chiếu sáng cả căn phòng.
Phòng ngủ trước mặt, rõ ràng là đã lâu không có ai ở.
Bụi tích một tầng trên sàn và giường.
Không ở nơi này......
Vậy mảnh nhỏ đã đi đâu?
Cô quay người đi ra ngoài.
Khi chuẩn bị rời sân, bỗng nhiên dừng lại.
Phong Thiển quay người và đi đến phòng mình.
Cô giơ tay đẩy cửa, nhưng không đẩy được.
Bị khóa rồi?
Phong suy nghĩ một chút, đi tới bên cửa sổ, khẽ mở cửa sổ rồi lại lẻn vào.
Bên trong vẫn là một mảnh tối như cũ.
Phong Thiển lúc này cũng không ngưng tụ ngọn lửa để chiếu sáng.
Phong Thiển bước đến giường và nhìn xuống.
Chăn bông trên giường được xếp gọn gàng sang một bên.
Phong Thiển sửng sốt, rồi từ từ ngưng tụ thành một ánh lửa nhỏ.
Phòng của cô ấy rất sạch sẽ và ngăn nắp.
Thậm chí không có một dấu vết của bụi.
Phong Thiển có chút mê mang mà chớp chớp mắt
Có ai đó đang sống trong phòng của cô, hay một số lý do khác?
Trong lúc Phong Thiển đang phát ngốc, cũng không chú ý tới ánh mắt đen nhánh sâu thẳm ở đằng sau.
Rầm ——
Phong Thiển đột nhiên bị ném lên giường.
Cô sững sờ và ngước mắt lên.
Có chúti đau.
Tuy nhiên, cô lại bắt gặp một đôi mắt đen nhánh lạnh lùng.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đối phương đẩy ngã, còn bị đối phương đè dưới thân.
Ngọn lửa ngưng tụ từ tay của Phong Thiển cũng vụt tắt.
Trong đêm đen, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy ánh mắt của đối phương.
Như ngôi sao lẻ loi giữa bầu trời đêm lạnh giá.
Lạnh lùng đến tận xương tủy.
"A Khanh?"
Phong Thiển không khỏi gọi một câu.
Tầm mắt này rất quen thuộc, ngay cả linh khí trên người đối phương cũng giống như vậy.
Cô sẽ không nhận sai.
Chỉ là......
Phong Thiển có chút bàng hoàng.
Đối phương đè trên người cô như vậy.
Chó chút nặng.
Dáng vẻ không còn là thiếu niên nhỏ nhỏ gầy gầy như lúc trước nữa.
Trong không khí thoang thoảng mùi rượu tiến vào mũi cô.
Người nọ trầm mặc trong chốc lát.
Hắn thì thào: "Sư phụ..."
Giọng khàn khàn, mang theo từ tính độc đáo, âm sắc cực lỳ dễ nghe, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua đầu quả tim.
"Sư phụ..."
Thiếu niên lại thì thầm.