Editor: Nha Đam
Ánh mắt Mộ Bạch nóng rực, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi của cô.
Phong Thiển vô tội chớp chớp mắt.
Sau một lúc lâu.
Thiếu niên mới nhẹ nhàng chạm xuống.
Nhẹ giọng nỉ non: "Lúc này, ta sẽ nhẹ một chút..."
...
...
Ngày hôm sau.
Quốc sư đại nhân Mộ Bạch thần sắc vẫn như thường, nhưng không hiểu sao có một loại ảo giác thể xác và tinh thần rất tốt.
Hạ nhân trong phủ đều tò mò nhưng cũng không dám nhiều chuyện.
Quốc sư đại nhân sáng sớm liền nhanh chóng sai người trình tấu chương đến thăm Phong Khải quốc.
Trong hoàng cung.
Quốc vương nhìn tấu chương do Quốc sư viết, không chút suy nghĩ liên đóng ấn xuống, chuẩn..
Ngay cả khi hắn không chuẩn thì cũng không có biện pháp.
Quốc sư bên này thì sai người dâng tấu chương, bên kia đã lên đường cùng với nhân mã xuất phát rồi.
Quốc vương cũng buồn bực.
Trước đây, Quốc sư chưa từng tham gia các cung yến, huống chi là mấy cái loại mà đi viếng thăm như vậy.
Bây giờ tự nhiên lại chủ động, phô trương như vậy, thực sự khiến người ta không kịp phòng ngừa.
Quốc vương một bên thì tò mò, một bên thì vẫn viết một phong thư cho người báo tin cho Phong Khải quốc.
Nếu không, Quốc sư đến thăm.
Sợ rằng bên kia cũng không kịp chuẩn bị gì mà luống cuống tay chân.
...
Xuất phát được khoảng canh giờ.
Mặc Giang ngồi ở trong xe ngựa, vẫn còn chưa hoàn hồn.
Cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao Quốc sư của Thiên Vinh quốc đột ngột quyết định đến Phong Khải quốc?
Công chúa và hắn cùng đi nữa?
Từ từ.
Tại sao công chúa lại ngồi cùng xe ngựa với Quốc sư của Phong Khải quốc chứ?
Mặc Giang: "..."
Có cảm giác như hắn đã bị công chúa lừa.
Nhưng mà, không đúng.
Có vẻ như công chúa chưa bao giờ thừa nhận rằng yêu đơn phương Quốc sư đó ...
Ai.
Công chúa thật làkhông tốt chút nào!
Rõ ràng là ta cùng quốc sư có quan hệ, lại còn cố tình không nói cho hắn!
Bực mình!
Hắn đường đường là thừa tướng của một nước, thế nhưng chẳng được biết cái gì.
Nhưng nghĩ kỹ lại đi, công chúa thật sự may mắn khi được Quốc sư tôn quý nhất Thiên Vinh quốc nhận nuôi .
Như vậy, còn tốt hơn so với kế hoạch ban đầu của bọn họ.
Nghĩ đến đây, Mặc Giang nặng nề thở dài.
Sự việc năm đó xảy ra hồi đó luôn là cái gai trong lòng của bệ hạ và hoàng hậu.
Mong rằng lần này công chúa trở về, hai người sẽ giải được nút thắt.
...
Xe ngựa.
Mộ Bạch cụp mắt xuống, từ từ buộc miếng ngọc bội quanh eo cô.
Hắn nhẹ nhàng nói: "Khi ta nhặt được nàng, ngọc bội này đã nằm trong khăn quấn của nàng."
Phong Thiển nhìn xuống.
Thì ra Mặc Giang nói chính là miếng ngọc bội này.
Sau khi buộc chặt, Mộ Bạch lại ngẩng đầu nhìn Phong Thiển, thấp giọng hỏi: "Tiểu Thiển Nhi có trách ta không, ta vẫn luôn không nói cho nàng?"
Hắn không nói cho đối phương biết về thân thế của mình, chỉ là không muốn cô bị khổ sở bởi quá khứ đó.
Một đứa bé bị bỏ rơi.
Cho dù cuộc sống có tốt đẹp đến đâu thì cũng là bị bỏ rơi.
Thân thế như vậy, có lẽ không biết, mới là lựa chọn tốt nhất.
Phong Thiển lắc đầu: "Không trách."
Nhưng đôi mắt cô xoay chuyển, bỗng nhiên nói, "Nhưng mà ta cũng thực sự tức giận."
Mộ Bạch sững sờ, vẻ mặt ăn năn hối lỗi, vẫn là ngoan ngoãn xin lỗi: "Là lỗi của ta."
Nhìn thấy giọng điệu ngoan ngoãn của thiếu niên, Phong Thiển không khỏi cong mắt, giơ tay chọc vào mặt Mộ Bạch.
"Ta đùa thôi." Cô cong môi cười, "Ta không tức giận".
Mộ Bạch lại sững sờ, sau đó giơ tay nhẹ nhàng bắt lấy tay cô, giọng điệu bất đắc dĩ: "Lại nghịch ngợm rồi."
Phong Thiển cũng không náo loạn, ngoan ngoãn ôm eo thiếu niên.
Mộ Bạch thần sắc nhu hòa, nhẹ giọng hỏi: "Ta lớn tuổi hơn nàng nhiều như vậy, nàng có ... để ý không?"
Về tuổi tác, hắn thậm chí có thể làm phụ thân của Tiểu Thiển Nhi. (Mảnh nhỏ hơn Phong Thiển tuổi thôi nhé, sợ các bạn quên phải nhắc lại ^^)
Thích cô là việc ngoài ý muốn.
Không kịp phòng ngừa mà bước vào sinh mệnh của hắn.
Tuy nhiên, vẫn thích như cũ, một phát không thể vãn hồi được.
Phong Thiển dừng lại một lúc, nói: "Vậy thì Tiểu Bạch có để ý ta nhỏ tuổi hơn chàng nhiều không, lúc nào khiến chàng phải chăm sóc ta?"
Mộ Bạch theo bản năng trả lời: "Sẽ không."
Phong Thiển gật đầu.
"Đáp án của ta cũng giống như Tiểu Bạch."