Nói xong câu đó, Diệp Tử Đào lập tức xoay người rời đi.
Vừa đi vừa nghĩ.
Nàng nhất định phải động viên tẩu tẩu tương lai nỗ lực hơn, kéo Ninh Khuynh Thành kia xuống!
Hai người một trước một sau đi ra khỏi của Vương phủ.
Thời gian cách nhau cũng không có bao lâu.
Chỉ có chút chuyện phải nói là quá trùng hợp.
Diệp Tử Đào vừa đi không bao lâu.
Trước cửa Vương phủ lại xuất hiện một người nam nhân.
Trên người mặc y phục thô sơ, đầu quấn khăn.
Đây là bộ dáng điển hình của mã phu hoặc người làm vườn trong các gia đình giàu có.
Nam nhân kia cầm một cái tay nải nhỏ, ở trước cửa nhìn trái nhìn phải.
Hai mày hắn ta rậm rạp, mắt to, khuôn mặt trông rất phúc hậu.
Nhưng đôi mắt híp ẩn chứa tia sáng kia lại khiến người ta cảm thấy hắn ta có chút thông minh.
Hắn ta ngồi trước cửa Vương phủ, tựa hồ như đang chờ người nào đó.
Thị vệ canh cửa thấy hắn ta cứ ngồi xổm ở cửa.
Liền mở miệng.
"Làm gì thế?"
Hình như hắn ta cũng đang đợi thị vệ hỏi.
Vừa nghe thế liền đứng dậy.
Cười cười lấy lòng.
"Hai vị đại ca, ta có một ít thịt khô và áo bông mang từ quê lên, muốn đưa cho một nha hoàn mới tới đây không lâu, gọi là Bao Nhiễm Nhiễm. Hai vị đại ca có thể giúp ta không?"
Dứt lời, liền lặng lẽ đưa cho hai thị vệ một ít bạc.
Thị vệ kia trả bạc lại cho hắn ta.
Nói: "Bao Nhiễm Nhiễm? Là gì của ngươi?"
Bọn thị vệ đương nhiên biết Bao Nhiễm Nhiễm là ai.
Nàng hiện tại là tri kỉ bên người Vương gia.
Hai má người nọ vừa nghe thị vệ hỏi liền ửng đỏ, gãi gãi đầu: "Ta muốn cưới nàng làm tức phụ, nàng đối xử với ta rất rốt. Cái này... làm phiền hai vị đại ca giúp ta đưa cho nàng."
Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau.
Biểu tình trở nên hơi kì quái.
Mà Ninh Khuynh Thành đứng bên trong vừa vặn thấy hết một màn này.
Tầm mắt nàng ta quét vào cái quanh người nam nhân kia.
Mở miệng.
"Ngươi biết Bao Nhiễm Nhiễm?"
Người nọ gật gật đầu: "Vâng, vâng, mấy thứ này đều là thịt khô và áo bông ở quê gửi đến. Còn cố ý dựa vào kích cỡ của nàng mà làm."
Ninh Khuynh Thành ra hiệu cho nha hoàn ở bên cạnh.
Nha hoàn kia hiểu ý đi qua, nhận lấy tay nải.
Sau đó, chỉ nghe nàng ta nói: "Trùng hợp ta cũng biết nàng, để ta giúp ngươi đưa cho nàng."
Người nọ vội vàng gật đầu.
Tầm mắt Ninh Khuynh Thành lại nhìn hắn ta vài lần.
Nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt của mình.
Nữ tử này vừa thấy đã biết là tiểu thư nhà quyền quý.
Đương nhiên phải chướng mắt hắn ta.
Còn hắn ta và Bao Nhiễm Nhiễm đã quen nhau từ lúc ở trang trại nuôi ngựa.
Hắn ta chưa bao giờ gặp qua cô nương nào đẹp như vậy.
Hắn ta vừa về quê một chuyến, trở lại không ngờ Bao Nhiễm Nhiễm đã bị điều tới Vương phủ.
Hắn ta có hơi sốt ruột.
Bao Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp như thế, nhất định sẽ được rất nhiều người coi trọng.
Nếu hắn ta còn không chịu ra tay, cưới người về nhà.
Thì một khi đã bỏ lỡ Bao Nhiễm Nhiễm, sau này muốn tìm một người đẹp như nàng nhất định rất khó.
Lưu Hán Sơn nghĩ tới dự tính của mình, trong lòng không khỏi hồi hộp.
Còn Ninh Khuynh Thành, vừa nhìn thấy tay nải kia, hai mắt liền hiện lên tia suy tính.
Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng, thờ ơ thường ngày.
Thời điểm Ninh Khuynh Thành tìm được Nam Nhiễm, sắc trời đã chuyển về chiều, ánh hoàng hôn rực rỡ phủ khắp cả Vương phủ.
Nam Nhiễm lúc ấy đang đứng trong một đình hóng gió ở sau hoa viên.
Ninh Khuynh Thành dẫm lên con đường bằng sỏi trước mặt, đi vào đình hóng gió.
Từng bước từng bước đạp lên bậc thang.
Đứng ở đó mở miệng.
"Bao cô nương thật có nhã hứng."
Nam Nhiễm ngẩng đầu nhìn nàng ta, im lặng không đáp.
Thị nữ đi sau Ninh Khuynh Thành thấy vậy định lên tiếng quát cô vô lễ.
Bị Ninh Khuynh Thành ngăn lại.
Nhàn nhạt nói.
"Hiện tại, chỉ sở dù là ai Bao cô nương cũng không thèm để trong mắt. Đã thế cần gì phải tự làm mình không vui."
Dứt lời, Ninh Khuynh Thành liền để tay nải lên bàn đá.