Rất mau, ba người Nam Nhiễm đã bị vây lại ở giữa.
Trong đám đông có người tức giận mắng.
"Đây là thời buổi nào rồi! Ngay cả một đứa nhỏ cũng không tha! Bị đánh thành cái dạng này!"
Lại có người hùa theo.
"Dưới chân thiên tử, còn dám ra tay độc ác thế này, có còn vương pháp hay không?"
Mọi người nói một hồi, chẳng những nữ nhân đang ngồi dưới đất khóc như mưa mà ngay cả người nam nhân cường tráng kia cũng bắt đầu khóc.
"Ban ngày ban mặt mà còn làm như vậy, thật quá đáng!"
Chỉ là nam nhân này không bằng nữ nhân kia.
Nước mắt của nữ nhân kia rơi xuống như mưa, biểu cảm đau khổ nhìn không ra là thật hay giả.
Còn tên nam nhân kia chỉ lấy tay che mắt, vừa khóc vừa gào.
Nhưng không hề có một giọt nước mắt nào rơi xuống.
Đối diện với tình huống trước mắt, Diệp Tử Đào có chút luống cuống.
Cả mặt đều ửng đỏ.
"Ta... ta... không có. Không phải ta."
Diệp Tử Đào là quận chúa, trước khi được phong làm quận chúa thì là đích nữ trong gia tộc thế gia.
Bình thường phụ mẫu của nàng đều yêu chiều, che chở nàng, đã bao giờ gặp qua sự việc vô lại như này.
Vì thế hoàn toàn không có đối sách để ứng phó.
Lúc này, trong đám người vây xem đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Đưa lên quan phủ."
"Đưa lên quan phủ."
"Đúng."
"Đưa lên quan phủ."
Tiếng hô càng lúc càng to hơn.
Diệp Tử Đào ủy khuất đến mức muốn khóc.
Thị nữ đi theo bên người nàng cũng không biết nên làm thế nào.
Diệp Tử Đào đành vội vàng đưa hết tiền bạc trong túi cho nữ nhân kia.
"Đây là tất cả tiền ta mang theo. Ngươi... ngươi đưa con của ngươi đi khám đại phu đi."
Nữ nhân kia vừa khóc vừa đẩy tay không lấy.
"Chúng ta đến đây không phải vì tiền của ngươi. Ngươi coi chúng ta thành người nào! Thứ ta muốn là công đạo! Là vương pháp."
Diệp Tử Đào lập tức gật đầu.
"Đúng, đúng, ta biết. Tất cả đều tại ta không tốt."
Xung quanh là đám người luôn miệng nói muốn đưa nàng lên quan phủ, dưới chân là nữ nhân khóc lóc không ngừng.
Trước mặt còn có một tiểu hài tử bị vỡ đầu chảy máu.
Dưới áp lực bủa vây, cho dù nàng không làm cũng phải cúi đầu nhận sai.
Nếu việc quận chúa đánh người bị truyền ra ngoài, cho dù là giả.
Cũng làm nảy sinh hàng loạt tin đồn nhảm trong kinh thành.
Mà bản thân chỉ sợ sẽ bị phụ thân và mẫu thân đưa ra ngoại thành, mãi mãi không được hồi kinh.
Nữ nhân kia vừa khóc vừa đẩy tay không nhận tiền.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy ngón tay của nàng ta luôn móc lấy dây treo túi.
Chỉ cần Diệp Tử Đào thả lỏng tay, túi tiền nhất định sẽ rơi vào tay nữ nhân kia.
Cả người nữ nhân kia nằm bò trên đất, che đi ý đồ của mình.
Túi tiền đã thành công lấy tới tay.
Ăn vạ, diễn trò, miệng hô gào đòi công đạo, tiền lấy tới tay còn phải cảm tạ bọn họ đã giơ cao đánh khẽ không làm lớn chuyện.
Một loạt thao tác, diễn ra vô cùng thuần thục.
Sau đó, nữ nhân kia vừa khóc vừa đứng dậy.
Ôm chặt nhi tử bị vỡ đầu chảy máu của mình.
"Con của nương, mệnh con thật khổ."
Vừa khóc vừa kéo con trai mình đi về phía đầu ngõ.
Nữ nhân kia cố nén nước mắt, tỏ vẻ kiên cường.
"Con trai, con yên tâm, cho dù nương có phải đánh cược cả tính mạng của mình cũng sẽ trị khỏi vết thương cho con. Chúng ta đi tìm đại phu."
Dứt lời liền nhanh chóng kéo đứa bé đi khỏi hiện trường.
Một nhà ba người vừa đi khỏi.
Trong đám đông lại có người mở miệng.
"Nếu nguyện ý đền bù thì coi như còn có chút lương tâm. Người ta cũng không muốn đưa người lên quan phủ vậy chúng ta cũng đừng làm lớn chuyện nữa. Chúng ta cũng nên giải tán thôi."
Lời này vừa ra, quần chúng quây xem cũng cảm thấy có lý.
Nhanh chóng tản đi chỗ khác.
Diệp Tử Đào đỡ tường, lau mồ hôi trên trán, thở ra một hơi.
Về sau, mỗi khi ra cửa vẫn nên mang theo hộ vệ thôi.
Chuyện như vậy, nàng không muốn gặp lại nữa đâu.