Sau đó, Nam Nhiễm nhanh chóng thử qua hết ba món điểm tâm trên bàn.
Cuối cùng mới bưng bánh hoa sen nhân đậu đỏ tới trước mặt Phượng Cửu Tô.
"Cái này."
Cô đặt một đĩa điểm tâm lên bàn.
Nam Nhiễm là thị nữ nhất đẳng.
Đương nhiên còn đảm nhiệm luôn chức vụ.
Thử độc.
Bất quá chức vụ này ở trên người Nam Nhiễm lại chuyển thành nhiệm vụ ăn uống bình thường.
Không biết vì sao mà sau mười mấy ngày ở chung hai người bọn họ lại dần dần biến thành bộ dạng này.
Mỗi ngày phòng bếp sẽ làm vài món điểm tâm dâng lên cho Phượng Cửu Tô.
Nhưng cuối cùng đều chỉ có một loại xuất hiện trên bàn của Phượng Cửu Tô.
Còn lại đều bị Nam Nhiễm ăn hết.
Nói đến cũng kỳ quái, đối với loại hành vi đại bất kính thế này vậy mà Vương gia của chúng ta cũng đồng ý cho qua.
Nếu cẩn thận xem xét thì tất cả những biến hóa đó đều bắt đầu từ sau khi Nam Nhiễm kiên quyết ôm Phượng Cửu Tô lên giường.
Nghĩ nghĩ một hồi.
Nam Nhiễm thuận tay cầm một cái bánh đưa lên môi của hắn.
Ý bảo hắn nếm thử.
Diệp Tử Đào quỳ trên mặt đất, một tay chống lên đất, nỗ lực không để bản thân bởi vì khiếp sợ quá mà té ngã.
Trong lòng Diệp Tử Đào chỉ có một suy nghĩ.
Nữ nhân nàng nhìn trúng quả nhiên rất lợi hại.
Vốn dĩ nàng cho rằng tên mã phu này là một nam nhân, vừa gan dạ vừa sáng suốt lại quyết đoán, cảm thấy nếu biểu ca nhìn thấy nhất định sẽ rất thưởng thức, con đường thăng quan tăng tước không còn xa.
Hiện giờ ý nghĩ này đã tan biến.
Vốn tưởng mọi thứ đã kết thúc.
Không ngờ mã phu lại lắc mình biến thành thị nữ nhất đẳng hầu hạ bên người biểu ca.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ này, hình như biểu ca rất thích nàng.
Nếu để Bao Nhiễm Nhiễm trở thành Vương phi, làm tẩu tẩu của nàng thì...
Diệp Tử Đào đang sợ ngây người hiện tại lại không còn cảm thấy sợ hãi nữa.
Thậm chí còn có tâm trí suy nghĩ đến chuyện sau khi Nam Nhiễm trở thành Vương phi.
Suy nghĩ nửa ngày, Diệp Tử Đào cảm thấy đây là một chủ ý không tồi.
Ít nhất người nàng nhìn trúng còn tốt hơn nhiều mấy nữ tử quyền quý trong kinh thành suốt ngày mở miệng cười nhạo nàng.
Không biết có phải do ở đây nghĩ đông nghĩ tây hay không.
Mà Diệp Tử Đào lại không còn sợ như trước nữa.
Dần dần, nội tâm càng quyết tâm.
Muốn Bao Nhiễm Nhiễm trở thành tẩu tẩu của mình.
Mãi đến khi Phượng Cửu Tô đồng ý cho nàng lui xuống, Diệp Tử Đào mới có chút hoảng hốt đi ra ngoài.
Diệp Tử Đào đứng ngây người ở cửa một hồi.
Thị nữ của nàng thấy quận chúa bị trách phạt.
Đau lòng: "Quận chúa."
Vừa gọi vừa đỡ Diệp Tử Đào đi đến hàng lang bên cạnh ngồi nghỉ.
Một lát sau, Nam Nhiễm đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn trời.
Đã giữa trưa.
Bởi vì hiện tại mới vừa vào thu nên thời tiết có hơi lạnh.
Dù bây giờ là giữa trưa Nam Nhiễm cũng sẽ không yếu đến mức lúc nào cũng phải ngủ nữa.
Dọc theo cầu thang đi xuống.
Cô hướng thẳng về phía phòng bếp nhỏ.
Thấy vậy, A Trạch đang canh ngoài cửa vội vàng giữ chặt Nam Nhiễm.
"Bao cô nương."
Lúc nói chuyện, A Trạch hơi nhíu mày, giọng nói mang theo chút lo lắng.
Nếu là trước kia nghe được gia chủ ăn ngon miệng.
Hắn ta nhất định rất cao hứng.
Nhưng hiện tại...
Sức ăn của gia chủ không chỉ nhiều hơn một ít.
Chỉ trong buổi sáng hôm nay, Bao Nhiễm Nhiễm đã đi phòng bếp nhỏ bốn lần, lần nào cũng bê một hộp điểm tâm.
Hơn nữa, tất cả đều được ăn sạch sẽ.
Hiện giờ, nhìn bộ dáng trước mắt của Bao Nhiễm Nhiễm, hiển nhiên là đi đến phòng bếp.
Như vậy... thì ăn quá nhiều rồi, đối với thân thể của Vương gia thật sự không tốt.
A Trach châm chước mở miệng: "Bao cô nương, hôm nay Vương gia đã ăn rất nhiều điểm tâm."
Hắn ta chỉ uyển chuyển nhắc nhở.
Bởi vì A Trạch cảm thấy, nếu đã là người được Vương gia để mắt đến nhất định cô nương này rất thông minh.
Vừa nghe đã hiểu.
Nhưng Nam Nhiễm nghe hắn ta nói xong, chỉ hơi cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình.