[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

chương 257: quyền chủ thực ngạo kiều (62)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Qua nửa ngày sau.

Mới nghe Nam Nhiễm chậm rãi phun ra bốn chữ.

"Tử không giáo." (Con mất dạy)

Nói xong câu đó, nửa câu tiếp theo vẫn chậm chạp không hết.

Cho đến khi Tiểu Hắc Long nhỏ giọng mở miệng: [ký chủ, có phải cô muốn nói con mất dạy là lỗi của cha không?]

Nam Nhiễm: "Phụ có lỗi." (Cha có lỗi)

Cô vừa nói, vừa khom lưng.

"Kim Đan của ngươi, cũng phải bị đào ra."

Dứt lời, giây tiếp theo, thanh chủy thủ trên tay cô liền đâm thẳng vào bụng của Nam gia chủ.

"A!!!"

Tiếng thét thê lương vang vọng cả sân viện.

Làm chư vị trưởng bối của Nam gia kinh hãi không nói nên lời.

Có lẽ, tất cả bọn họ đều không nghĩ tới, trước mặt bọn họ Nam Nhiễm lại dám ra tay tàn nhẫn như vậy.

"Làm càn!"

Có vài vị trưởng bối nhịn không được, trực tiếp ra tay với Nam Nhiễm.

Lúc hỗn chiến sắp sửa diễn ra.

Thì mấy chục hắc y ám vệ đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.

Người mặc áo xám dẫn đầu đi tới, trên mặt nở nụ cười ôn hòa.

Nhưng cả người lại toát ra hơi thở chết chóc.

Người dẫn đầu không ai khác chính là Tần Nhất.

Tần Nhất đứng đó, vừa cười, vừa nói: "Chư vị trưởng bối Nam gia, tại hạ là Tần Nhất, có điều gì đắc tội, mong mọi người lượng thứ."

Nói xong.

Tần Nhất mặc kệ bọn họ có đồng ý hay không, cứ thế đem theo ám vệ bao vây cả sảnh chính của Nam gia.

Tần Nhất đứng trước mặt Nam Nhiễm, hai tay ôm quyền, cung kính hành lễ.

"Nam Nhiễm cô nương, gia chủ nghe nói Nam gia có biến, muốn Tần Nhất đến xem thử, hỏi không biết ngài có cần hỗ trợ không."

Dứt lời, nụ cười trên mặt Tần Nhất càng sâu hơn.

"Gia chủ nói, dù sao từ ngày mai trở đi thì hai nhà sẽ trở thành thông gia. Phải ở chung cho tốt."

Nam Nhiễm vừa nghe Tần Nhất nói, con dao trong tay cũng không ngừng đâm xuống.

Chỉ thấy, một giây sau, trong tay Nam Nhiễm đã xuất hiện thêm một viên hạt châu có kích thước không lớn lắm, tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.

Nam Nhiễm cầm Kim Đan kia quơ quơ trước mặt Nam gia chủ.

Ánh mắt Nam gia chủ như muốn nứt ra, tròng mắt đầy tơ máu.

"Không!!"

[Cạch.]

Kim Đan bị Nam Nhiễm bóp nát.

Chứng kiến một màn này, Nam gia chủ như hóa điên.

"A a a a a!!"

Liều mạng đánh về phía Nam Nhiễm.

Nam Nhiễm đứng lên, lùi về sau một bước.

Chung quanh truyền đến thanh âm oán giận.

"Khinh người quá đáng!"

Giọng nói vừa dứt, liền có người bay tới, đánh một chưởng về phái Nam Nhiễm.

Chỉ là còn chưa đụng tới Nam Nhiễm đã bị ám vệ vây quanh Nam Nhiễm bắt lại.

Ám vệ vừa ra tay.

Càng kích động tinh thần mấy người ở đây.

Chuyện riêng của Nam gia, há có thể để người ngoài nhúng tay?

Nháy mắt, bảy tám người thuộc chi thứ cùng động thủ ra tay với ám vệ.

Qua một nén nhang.

[Phanh!]

[Phanh!]

[Phanh!]

Mấy người thuộc chi thứ kia ngã sóng soài ra đất, đồng thời còn phun ra một ngụm máu.

Mà mấy ám vệ kia thì trở về vị trí, đứng im sau lưng Nam Nhiễm.

Động tác nhanh đến mức giống như một lưỡi dao sắc bén vừa trở về vỏ đao.

Nghe đồn, Đường gia chủ có thể thuận lợi thượng vị.

Đều nhờ vào ám vệ ẩn giấu sau lưng.

Hiện giờ, vừa ra tay, đã khiến mọi người ở đây mở rộng tầm mắt.

Tuy trên mặt vẫn còn vẻ oán giận như cũ, nhưng không ai dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ.

[Tách!]

[Tách!]

[Tách!]

Máu dính trên ngón tay của Nam Nhiễm nhỏ giọt xuống đất.

Tạo thành từng đóa huyết hoa nở rộ, vừa diễm lệ lại vừa nguy hiểm.

Hai mắt Nam Nhiễm thoáng đảo nhanh qua tất cả mọi người.

Phá lệ cười lớn.

Cô mặc một thân bạch y, bề nghễ ngồi lên vị trí gia chủ.

Tay dùng sức cắm thanh thủy trong tay lên chiếc bàn bên cạnh.

Chủy thủ lay động một hồi mới đứng vững.

Ngón tay trắng nõn, mảnh khảnh, đối lập với vết máu đỏ tươi.

Nam Nhiễm dựa lưng vào ghế, hờ hững nói: "Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta là gia chủ của cái nhà này."

Nói tới đây, Nam Nhiễm hơi dừng lại, nhìn thoáng qua những khuôn mặt oán giận, khinh thường ở phía dưới.

Khinh thường vì cô chỉ là một tiểu nha đầu mà dám đảm đương vị trí gia chủ.

Oán giận vì cô ở trước mặt bao nhiêu người, ra tay đào Kim Đan của Nam gia chủ.

Nam Nhiễm vẫn bình thản tựa lưng vào ghế.

"Ta là một người rộng lượng. Có gì dị nghị, có thể nói ra."

Truyện Chữ Hay