Hai người ngồi trong phòng đã được nửa canh giờ.
Nhưng nói qua nói lại cũng chỉ được vài câu đếm trên đầu ngón tay.
Phạm Khôn vẫn duy trì tu dưỡng cơ bản nhất của gia tộc thế gia.
Kiên nhẫn chờ đợi Nam Nhiễm dừng đũa lại rồi mới nói chuyện.
Kết quả, nàng chưa từng ngừng đũa.
Cho đến khi thức ăn trong chén dĩa bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Lúc này Nam Nhiễm mới dừng lại, đặt đôi đũa trong tay xuống.
Phạm Khôn cười cười dời đi ánh mắt, thông qua cửa sổ đang mở nhìn cảnh sắc bên ngoài.
"Sức ăn của Nam Nhiễm cô nương thật lớn."
Câu này nghe còn rất giống với lời nói của mọi người.
Ngay sau đó, Phạm Khô một bộ rất thâm ý nói: "Cô nương nên cảm thấy may mắn vì được gả cho Phạm mỗ, nếu như gả cho người khác, có lẽ sẽ không có được phúc khí tốt như vậy."
Nam Nhiễm dựa vào ghế, một tay chống trán.
Nâng mí mắt lên, liếc hắn ta một cái, không trả lời.
Phạm Khôn vừa cười vừa phe phẩy cây quạt trong tay, một bộ quý công tử thế gia.
"Nếu Phạm gia ta đã đưa sính lễ, vậy cô chính là vị hôn thê của ta. Vì thế, không cần nói những lời khách sáo nữa."
Dứt lời, Phạm Khôn nhanh tay sửa lại áo ngoài của mình.
Cúi đầu nói: "Tuy cô nương là đích nữ nhưng phụ thân và mẫu thân đều đã qua đời, mặc dù trên danh nghĩa là đích nữ nhưng thực tế lại không bằng cả một thứ nữ. Ngày sau, ta phải làm rạng rỡ tên tuổi của Phạm gia, cưới cô nương là nhìn vào tình cảm của hai nhà."
Hắn ta vừa mở miệng đã không ngừng hạ thấp Nam Nhiễm.
Là để đánh đòn phủ đầu với Nam Nhiễm, bảo cô không cần ỷ vào thân phận đích nữ của đại thế gia mà vào Phạm gia diễu võ dương oai().
Ta cưới ngươi là cho ngươi mặt mũi.
Nói xong, động tác vung quạt của Phạm Khôn dừng lại.
Nhìn Nam Nhiễm, tựa hồ lúc này mới nói đến trọng điểm: "Nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường."
Vừa nói, Phạm Khôn vừa quan sát biểu tình trên mặt Nam Nhiễm.
Phát hiện Nam Nhiễm vẫn luôn lười biếng, bộ dáng không thèm để ý.
Phạm Khôn dần dần an tâm.
"Ngày thường, ta ghét nhất là phân chia đích thứ. Ta đối với con cái đều bình đẳng như nhau. Nói đến cùng, chúng ta mới là phu thê. Cho dù sau này có tiểu thiếp sinh hài tử thì cũng được nuôi trên danh nghĩa của nàng."
Thời điểm nói ra lời này, Phạm Khôn biểu hiện không ủng hộ với quan niệm phân chia đích thứ, bộ dáng thập phần căm phẫn.
Nhưng nếu như con của tiểu thiếp đặt dưới danh nghĩa của chính thất.
Thì đó là hài tử của chính thất, là con vợ cả.
Phạm Khôn nói rất nhiều.
Nam Nhiễm cũng xoa xoa lỗ tai rất nhiều lần.
Không liên quan nói: "Nói xong rồi?"
Phạm Khôn lại lần nữa khôi phục bộ dáng phong độ khí phái nhẹ nhàng.
"Nam Nhiễm cô nương, hình như nàng có chuyện gì muốn nói."'
Nam Nhiễm gật đầu, cánh tay trắng nõn tinh tế đặt trên tay vịnh của ghế.
Môi đỏ nói ra hai chữ: "Từ hôn."
Nam Nhiễm vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Phạm Khôn lập tức cứng ngắc.
"Cái...gì... có ý gì?"
Con ngươi đen nhánh của Nam Nhiễm nâng lên, đối mắt với hắn ta.
"Tới Nam phủ, lấy sính lễ của ngươi về, từ hôn."
Giọng nói vừa dứt, sắc mặt Phạm Khôn lập tức đỏ lên.
Hắn ta cảm thấy bản thân như đang bị sỉ nhục.
Bởi một đứa đích nữ không ai muốn.
"Lệnh của phụ mẫu, lời người mai mối, không phải do ngươi làm chủ!"
Phạm Khôn tức giận.
Nam Nhiễm không dao động, tiếp tục uy hiếp.
"Hoặc là ngươi tự đi vào, hoặc là ta để ngươi lăn vào."
Phạm Khôn tức đến mức đứng dậy.
Dùng quạt xếp chỉ vào mũi Nam Nhiễm.
"Ngươi... ngươi... không những không biết xấu hổ mà còn không có tu dưỡng!"
Đôi môi đỏ của Nam Nhiễm khẽ cười, hô một tiếng: "Tinh Chỉ."
Tinh Chỉ đẩy cửa đi vào.
Nàng cúi đầu, đi tới trước mặt Phạm Khôn.
[Vút!]
Một thanh chủy thủ sắc bén bay tới.
...
() Diễu võ dương oai (盤馬彎弓): Phô trương sức mạnh, uy thế để khoe khoang hoặc đe doạ đối phương