[Quyển 2] Đại Lão Lại Muốn Tan Vỡ

chương 387: tiểu kiều hoa vs ma tôn (51)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giọng nói vừa dứt, nữ đệ tử ngã trên mặt đất kia bỗng nhiên lấy một thứ gì đó ở trong y phục ra ném về phía Đồ Khả Tình.

Phẫn nộ hét lớn: "Ta muốn đồng quy vô tận với ngươi."

[Lạch cạch], quả lựu đạn bị ném về phía Đồ Khả Tình nhưng nó chưa kịp rơi xuống cạnh chân của nàng thì bên ngoài cửa sổ đột nhiên xuất hiện một thân ảnh.

Một nam tử đi tới trước mặt Đồ Khả Tình.

Một giây sau, lựu đạn bị ném ra ngoài cửa sổ.

Ngay lúc bị ném ra ngoài, lựu đạn nổ mạnh giữa không trung, khiến phòng ốc chấn động, tiếng động làm màng tai của những người gần đó đau đớn.

Biến cố bất thình lình xảy ra khiến nữ tử muốn đồng quy vô tận với Đồ khả Tình sửng sốt.

Vừa thấy rõ người tới là ai, nữ đệ tử kia liền lẩm bẩm một câu: "Cô Tô sư huynh."

Chỉ thấy người tới mặc một thân y phục màu lam nhạt, tư thái đĩnh bạt, bộ dáng lãnh đạm xuất trần, cực kỳ xuất chúng.

Dù ở trong một đám người cũng có thể liếc mắt một cái nhận ra.

Ngày ấy ở thanh lâu, Nam Nhiễm đã từng gặp hắn một lần.

Thiên tài mười năm khó gặp của Thanh Sơn phái, Cô Tô Khuynh.

Đương nhiên tên tuổi của hắn không đủ để Nam Nhiễm nhớ kỹ.

Dở dĩ có thể nhận ra bởi vì hắn là một quả cầu pha lê khác của thế giới này.

Cô Tô Khuynh bất ngờ xuất hiện làm những nữ tử kia không kịp thu hồi vẻ mặt căm hận của mình.

Hắn mặc một thân y phục lam nhạt, ánh mắt chỉ nhàn nhạt đảo nhanh qua người Đồ Khả Tình, vẻ mặt không có bất cứ dao động nào.

Cả người hắn lại chắn trước người Đồ Khả Tình, thanh âm lãnh đạm: "Trở về Thanh Sơn phái chịu phạt."

Lời này đương nhiên là đang nói với mấy nữ đệ tử ngã trên sàn.

Hắn vừa dứt lời đã thấy những người này thể hiện không tình nguyện, có người còn vô cùng không cam lòng.

"Sư huynh, nàng đã hại huynh phải chịu phạt, mọi chuyện đã đến mức này tại sao huynh còn bênh vực nàng?"

Hiển nhiên Cô Tô Khuynh không định trả lời vấn đề này.

Chỉ nghe hắn nói một câu: "Trở về."

Lời hắn nói đương nhiên rất có lực uy hiếp.

Tất cả nữ đệ tử đều nhanh chóng đứng dậy, một đám cúi đầu thành thành thật thật rời đi.

Đợi những người này đi khỏi, lực chú ý của Cô Tô Khuynh lại rơi xuống trên người hai người đang đứng ở cửa.

Tầm mắt của hắn dừng lại trên người Túc Bạch.

Hắn nhìn ra được tu vi của Túc Bạch tuyệt đối không thấp hơn hắn.

Hắn để Đồ Khả Tình đứng sau lưng mình, thanh âm vẫn lanh đạm như cũ: "Hai vị còn có chuyện khác?"

Nam Nhiễm nhìn tình huống trước mắt.

Có người muốn cướp người cô vừa cứu?

A!

Luận về việc cướp đồ, cho tới bây giờ cô chưa từng thua.

Nam Nhiễm vươn tay, nâng một ngón tay lên chỉ vào Đồ Khả Tình ở sau lưng hắn.

"Nàng phải đi theo ta."

Cô mới nói xong, Cô Tô Khuynh đã từ chối: "Không thể."

Nam Nhiễm bước lên một bước, tùy ý nói: "Nếu ta cứ muốn thì sao?"

Dứt lời, cô liền muốn rút tay ra định khiến mình nhìn qua trông soái khí hơn một chút.

Kết quả, rút cả nửa ngày.

Cánh tay vẫn bị Túc Bạch nắm chặt, không có nửa điểm ý định buông ra.

Không những thế, Túc Bạch còn thuận thế dùng sức, kéo cả người Nam Nhiễm tới trước mặt.

Vẻ mặt lạnh lùng, chậm rãi nâng tay lên.

[Ầm!]

Một cỗ lực lượng cường đại đánh tới.

Cô Tô Khuynh giơ sáo trúc trong tay lên.

Hai cỗ sức mạnh va chạm vào nhau.

Mí mắt Túc Bạch giật giật vài cái, tầm mắt thoáng nhìn về phía Cô Tô Khuynh.

Có lẽ là nằm ngoài dự kiến của hắn cho nên đã khơi dậy một chút hứng thú trong người Túc Bạch.

Sau đó, lại nghe thấy Cô Tô Khuynh nhàn nhạt nói: "Đi ra ngoài."

Giọng nói vừa dứt, thân ảnh của Cô Tô Khuynh đã biến mất.

Túc Bạch cũng nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài, sắc trời tối đen.

Dựa vào ánh trăng có thể thấy được ngoài sân có hai người đang đánh nhau kịch liệt.

Truyện Chữ Hay