Tầm mắt của Nam Nhiễm đầu tiên là nhìn về phía điểm tâm.
Sau đó lại đặt lên người dạ minh châu.
Cô vươn tay, sờ sờ mu bàn tay của dạ minh châu.
Cảm nhận được xúc cảm lành lạnh trên tay hắn.
Nam Nhiễm thoải mái đến mức không muốn ngừng lại.
Trúc Thanh đứng sau lưng Nam Nhiễm.
Trợn mắt nhìn công chúa của bọn họ quang minh chính đại chiếm tiện nghi của Vương gia người ta.
Này... công chúa điện hạ sẽ không bị Vương gia ném ra ngoài đâu phải không?
Trúc Thanh run rẩy đứng ở đó đợi một lúc.
Phát hiện Vương gia chẳng những không có ý định quăng công chúa nhà mình ra ngoài mà còn tùy ý để tay của công chúa làm loạn.
Sờ chỗ này, nắm chỗ kia.
Cũng may đằng trước có một cái bàn đá che lại nên mấy người ngoài kia không phát hiện ra chuyện gì lạ.
Chỉ nghĩ rằng Vương gia đang tập trung nghe A Trạch bẩm báo.
Cuối cùng, A Trạch cũng nói xong.
Hắn ta cung kính khom người, đứng trước đình hóng gió.
Tay cầm phất trần, không hề mở miệng nhiều lời.
Đợi A Trạch kể xong, nha hoàn áo xám kia vội vàng bò lên hai bước.
"Vương gia! Nếu không có người sai sử, cho dù nô tỳ có mười lá gan cũng không dám làm ra chuyện tày trời như vậy."
Nha hoàn kia gào lớn, khóc đến tê tâm phế liệt.
Giọng nói vô cùng thành khẩn.
Bên này, Ninh Quốc nghiêm mặt, cung kính nói.
"Xin Vương gia minh giám, tiểu nữ tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện ác độc thế này."
Nam Nhiễm nghe bọn họ cãi qua cãi lại cả nửa ngày vẫn chưa có kết quả.
Buồn chán đến mức không thèm quan tâm nữa.
Tay trái sờ dạ minh châu, tay phải chống cằm, ánh mắt thì hướng thẳng về mấy đĩa điểm tâm còn đặt trên bàn.
Phượng Cửu Tô nghe xong, mắt phượng hẹp dài đảo nhanh qua người Ninh Khuynh Thành đang quỳ trên mặt đất.
Nhàn nhạt mở miệng.
"Bổn vương cũng cảm thấy Ninh Khuynh Thành sẽ không làm ra những chuyện như thế."
Nói tới đây thì hơi dừng lại như đang suy nghĩ việc gì đó, qua một lúc mới nói tiếp.
"Nhưng, chuyện gì cũng phải có chứng cứ, không thể chỉ tin vào lời nói của một bên được."
Nha hoàn áo xám kia nghe thế lập tức hoảng loạn mở miệng.
"Nô tỳ có chứng cứ. Có chứng cứ!"
Nàng ta biết đây chính là cơ hội sống sót duy nhất của nàng ta.
Nếu còn không giữ chặt, nàng ta chỉ còn con đường chết.
Nha hoàn kia dùng ánh mắt ác độc nhìn về phía Ninh Khuynh Thành.
"Ta vì ngươi làm nhiều chuyện như vậy. Hiện tại ngươi vì muốn thoát thân mà dồn ta vào con đường chết."
Ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.
Nha hoàn kia vừa dập đầu vừa lớn tiếng nói.
"Nô tỳ chỉ là người giúp tiểu thư truyền tin cho mấy tên lưu manh trong kinh thành. Mỗi phong thư tiểu thư viết, nô tỳ đều cất giữ cẩn thận, trong đó còn có trâm bạc làm tín vật. Ngoài ra, Vương gia có thể cho người đem mấy tên lưu manh kia tới đây, bọn chúng có thể làm chứng cho nô tỳ."
Ninh Khuynh Thành là một người có lòng dạ khó lường.
Đương nhiên nô tỳ do nàng ta dạy dỗ cũng không phải hạn tầm thường.
Nha hoàn kia cũng sợ sau này có người phát hiện, bản thân sẽ bị đẩy ra chết thay.
Trên đời này không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn.
Nên nàng ta mới không nghe lời tiểu thư tiêu hủy mấy phong thư kia, mà giấu chúng ở một nơi không ai biết.
Không ngờ hôm nay những phong thư đó lại có thể giữ lại cho nàng ta một cái mạng.
Sắc mặt Ninh Khuynh Thành trắng bệch, tư thế thanh lãnh cao quý sớm đã biến mất, hiện tại cả người nàng ta run rẩy, yếu ớt giống như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể khiến nàng ta ngã xuống.
"Ngươi... ngươi... không dám như thế!"
Hiện tại chuyện đã tới bước này.
Cho dù nàng ta có giảo biện cũng vô dụng.
Ninh Quốc thấy một màn này, biết nhược điểm của nữ nhi đã bị người ta nắm trong tay.
Thái độ cũng không còn hiên ngang như lúc trước nữa.
Qùy xuống đất, dập đầu.
"Khuynh Thành nhất thời hồ đồ, xin Vương gia tha mạng."
Ninh Khuynh Thành cũng cúi đầu, hai mắt nhắm chặt.
"Xin Vương gia thứ tội."
Ánh mắt của Phượng Cửu Tô liếc về phía hai cha con kia, nhàn nhạt mở miệng.
"Chỉ như vậy đã nhận tội?"
Ngón tay thon dài đặt lên một cái đĩa trống ở trên bàn.
Trầm mặc một lúc.
Rồi đưa mắt nhìn về phía Nam Di đang toát ra khí thế bức người ở đối diện.
"Trưởng công chúa cảm thấy, chuyện này nên xử lý thế nào?"