Trưởng công chúa nghe ông ta nói, tựa hồ cảm thấy có lý, cúi đầu sửa sang lại ống tay áo được thêu hình phượng hoàng bằng tơ vàng.
Móng tay đỏ chót nổi bật trên nền phượng bào càng khiến cả người nàng ta toát lên vẻ quý khí bức người.
Hai mắt đảo nhanh qua người Ninh Quốc, nói: "Tức là Ninh đại nhân cảm thấy trong chuyện này vẫn còn uẩn khúc?"
Nói xong, Trưởng công chúa lại cười một tiếng.
Ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén.
"Thị lang đại nhân, Tam hoàng muội của ta chưa từng nói dối bao giờ. Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hoàng muội của ta đang hãm hại nữ nhi của ngươi?"
Ninh Quốc lập tức hành lễ.
"Thần không dám. Thần cũng biết Tam công chúa là một người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết. Lại không thù không oán với Khuynh Thành, nhất định sẽ không làm ra những chuyện cấu kết hãm hại người khác thế này. Trong chuyện này, sợ là có hiểu lầm gì đó."
Đôi môi đỏ của Nam Di khẽ cong, sự sắc bén ở đáy mắt tan đi không ít.
"Hửm? Hiểu lầm?"
Ninh Quốc gật đầu, thuận theo giải thích.
"Sợ là nha hoàn kia biết hành động của bản thân một khi bị phát hiện sẽ phải rơi đầu nên mới vu hãm Khuynh Thành, ý đồ tránh được tội danh chém đầu."
Tầm mắt của Nam Di chuyển dời lên nha hoàn quỳ trên mặt đất kia.
Nha hoàn kia vội vàng lắc đầu.
"Không... không... thật sự là tiểu thư sai nô tỳ làm như thế."
Bởi vì bị đánh, mông bị bong da tróc thịt.
Nên sắc mặt nàng ta lúc này đã tái xanh, mồ hôi chảy ướt đẫm cả người.
Nhìn qua vô cùng thê thảm.
Ninh Khuynh Thành vẫn bất động, tránh mặt đứng sau lưng phụ thân của nàng ta, chưa từng đưa mắt nhìn nha hoàn kia một lần.
Ninh Quốc và Nam Di, ngươi một câu ta một câu, trong phút chốc đã đem tất cả mọi tội danh đẩy hết lên đầu nha hoàn kia.
Câu nào câu đấy của Nam Di cũng như đang thay Tam hoàng muội lấy lại công bằng.
Nhưng trong đó còn có ẩn ý gì.
E rằng mọi người ở đây đều hiểu.
Nam Di nhìn Nam Nhiễm ngồi bên cạnh nàng ta.
Thở dài, bộ dáng vô cùng bất đắc dĩ.
"Tam hoàng muội, có lẽ chúng ta đã hiểu lầm Khuynh Thành rồi. Tất cả đều do nha hoàn có tâm địa độc ác kia gây ra. Ta sẽ cho người xử tử nàng ta để xả cơn giận trong lòng muội. Rồi mọi chuyện cứ kết thúc ở đây đi. Dù sao chuyện quan trọng nhất vẫn là muội đã bình an trở về."
Dứt lời, còn giơ tay, vỗ vỗ vài cái lên mu bàn tay của Nam Nhiễm.
Như đang trấn an cô, ra hiệu cô không cần quá so đo chuyện trước kia nữa.
Nam Di vừa nói thế.
Ninh Quốc và Ninh Khuynh Thanh đã vội vàng quỳ xuống tạ ơn.
"Đa tạ Trưởng công chúa đã nhìn rõ mọi chuyện trả lại công đạo cho Khuynh Thành."
Nha hoàn áo xám kia nhìn một màn này, đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Nàng ta ngã khuỵu trên mặt đất, hai mắt ảm đạm, cả người không còn sức sống.
Nam Di cười cười.
"Thị lang đại nhân nói gì vậy, đây vốn là việc bản cung nên làm."
Ninh Quốc trầm ngâm một lúc lại nói tiếp.
"Tối nay Khuynh Thành đã chịu không ít kinh hách, nếu không còn việc gì, xin Trưởng công chúa cho phép thần đưa tiểu nữ trở về nghỉ ngơi."
Nam Di giơ tay lên, vẫy vẫy.
"Đây là hiển nhiên, đi đi."
Trên mặt cả hai đều treo ý cười, giống như đây là kết cục đại đoàn viên trong truyền thuyết.
Làm ai nấy đều hài lòng.
Ninh Quốc đang định đưa Ninh Khuynh Thành về phủ.
Đáng tiếc.
Lại bị người khác cản lại.
Nam Nhiễm một tay chống cằm, một tay để trên bàn đá.
"Lão già. Ai cho ngươi đưa nàng ta đi?"
Ngữ điệu lười nhác, không hề chừa cho hai người kia chút mặt mũi nào.
Trong một giây đã xé rách tất cả ngụy trang của mọi người.
Nam Di dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Nam Nhiễm nhưng im lặng không lên tiếng.
Còn Ninh Quốc đang chuẩn bị đưa Ninh Khuynh Thành rời đi cũng phải dừng mọi động tác lại.
Nam Nhiễm mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi của Trưởng công chúa.
Trực tiếp nói.
"Người tới."
"Có thuộc hạ."
Thị vệ của Vương phủ nhanh chóng bước lên nghe lệnh.
Nam Nhiễm nhàn nhạt nói.
"Ninh Khuynh Thành có ý đồ mưu sát hoàng thất, bản công chúa lương thiện, chỉ chặt hai tay nàng ta, đưa nàng ta đi sung quân."