Nam Nhiễm gật đầu.
Đi theo A Trạch công công vào trong Vương phủ.
Trúc Thanh ở đằng sau cũng vội vàng vừa ôm đồ vừa bắt kịp bước chân của Nam Nhiễm.
Đây là lần đầu tiên Trúc Thanh đến Vương phủ.
Dù sao cũng là địa bàn của Nhiếp Chính Vương.
Nên trong lòng có hơi khẩn trương.
Ai ngờ sẽ có một ngày, công chúa của bọn họ có thể lừa được Nhiếp Chính Vương đến tay chứ?
Đi đến đình viện hóng gió.
Nam Nhiễm ngồi xuống ghế đá, ánh mắt dán chặt vào mấy món điểm tâm ở trên bàn.
Ừm, mấy món này trông rất ngon.
Cô mặc một bộ y phục trắng, ngồi ở đó, một tay chống cằm.
Tay còn lại cầm một miếng điểm tâm lên bỏ vào miệng.
Vừa ăn, vừa mở miệng gọi một tiếng.
"Công công."
A Trạch vội vàng khom người.
"Công chúa có gì phân phó?"
Nam Nhiễm chậm chạp nói từng chữ từng chữ.
"Đàn cá Cẩm Lý nuôi trong hồ..."
Trước kia A Trạch công công thường thấy Nam Nhiễm cho cá Cẩm Lý ăn.
Nên vừa nghe nàng nhắc đến chúng, A Trạch còn tưởng công chúa đang quan tâm đàn cá Cẩm Lý sống có tốt không.
Vội vàng nói: "Công chúa yên tâm, cá Cẩm Lý được chăm sóc rất tốt, mập lên rất nhiều."
Nam Nhiễm gật gật đầu, vô cùng hài lòng.
"Ừ, vậy chọn hai con to nhất."
A Trạch sửng sốt.
"Cái... cái gì?"
"Chọn hai con to nhất mang đi nướng."
A Trạch cầm phất trần, ngây người hồi lâu rồi mới đồng ý.
"Vâng, công chúa điện hạ. Nô tài sẽ lập tức đi phân phó nhà bếp nướng cá cho công chúa."
Nói xong, liền cung kính lui ra ngoài.
Lúc này, mặt trời gần như đã xuống núi.
Ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu sáng mọi ngõ ngách trong hoa viên.
Vào thu, có một vài chậu hoa đã hơi tàn nhưng nhìn chung vẫn còn rất nhiều loài hoa nở rộ.
Ánh chiều tà chiếu vào từng khóm hoa, làm cả hoa viên tăng thêm phần mỹ lệ.
Thời điểm Nam Nhiễm đang ngồi chờ cá nướng được mang lên.
Thì Ninh Khuynh Thành tới.
Nàng ta mặc một bộ y phục màu trắng, trên đầu chỉ cài một cây trâm nhỏ.
Nhìn lướt qua, cả người đều toát ra hơi thở thanh lãnh, cao quý.
Vẻ mặt Ninh Khuynh Thành lạnh nhạt.
Bộ dáng tuy xinh đẹp nhưng lại tạo cho người ta cảm giác xa cách.
Theo phía sau nàng ta chỉ có một nha hoàn, nhưng nha hoàn này lại không phải nữ tử áo xám Nam Nhiễm đã gặp trên phố.
Hai người đi tới trước mặt Nam Nhiễm.
Ninh Khuynh Thành nắm chặt khăn lụa trong tay.
Tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nam Nhiễm một hồi lâu.
Trúc Thanh ở bên thấy một màn này, nâng cằm, quát.
"Lớn mật! Còn không quỳ xuống?"
Lúc này, Ninh Khuynh Thành mới rũ mắt, quỳ gối trên mặt đất.
"Thần nữ Ninh Khuynh Thành tham kiến công chúa điện hạ."
Nam Nhiễm chuyên tâm ăn điểm tâm.
Không nói gì.
Sau đó, liền thấy Ninh Khuynh Thành cúi đầu nói: "Nha hoàn của thần nữ nhìn lầm công chúa thành người trộm trâm bạc, có mắt không tròng mà chặn đường công chúa. Thần nữ đã dùng gia pháp để trị tội nàng, đánh nàng hai mươi đại bản. Nếu công chúa còn chưa hết giận, xin công chúa hãy trách phạt thần nữ, thần nữ nguyện ý chịu phạt thay cho nha hoàn của mình."
Lời này của nàng ta có chỗ nào là đang thỉnh tội, rõ ràng là đang ép Nam Nhiễm khiến cô không có cách nào truy cứu tiếp.
Nam Nhiễm ngước mặt, nhìn Ninh Khuynh Thành đang quỳ trên đất.
"Được, đã vậy cứ để ngươi thay nàng ta chịu phạt đi."
Nhàn nhạt nói một câu.
Ninh Khuynh Thành vừa nghe đến đây lập tức ngẩng đầu lên.
Nhìn Nam Nhiễm với ánh mắt không thể tin được.
Nhưng sau đó nàng ta lại cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Bị một công chúa không có học thức, không lên nổi mặt bàn càng không thể làm chuyện lớn như vậy trách phạt khiến Ninh Khuynh Thành nhớ lại lúc trước bản thân đã bị cung nữ bên người ai kia tát một bạt tai.
Một cái tát kia, không chỉ đánh vào mặt nàng ta mà còn đánh vào lòng tự trọng của nàng ta.
Trước mặt tất cả mọi người, nàng ta phải chịu nỗi nhục lớn như vậy.
Đều do vị Tam công chúa này gây ra.
Bất quá, điều khiến nàng ta không ngờ nhất chính là.
Tiện nữ làm ấm giường cho Vương gia lại là nàng.
Vốn còn tưởng chỉ là một kẻ không có đầu óc.
Ai ngờ, người có tâm kế sâu như vậy vẫn luôn ẩn núp bên người Vương gia.
Giống như một con rắn độc, tâm tư độc ác khiến người khác hoảng sợ.