Tuy không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng hắn ta cũng đoán được phần nào.
Chỉ sợ Bao cô nương đã làm việc gì đó chọc giận Vương gia.
A Trạch vừa đi vừa nghĩ.
Rốt cuộc, Bao cô nương đã làm gì?
Dù trước đây Bao Nhiễm Nhiễm có ăn gần hết đàn cá Cẩm Lý mà Vương gia phải bỏ số tiền lớn mới mua được.
Vương gia cũng chưa từng giận nàng, vẫn luôn dung túng nàng.
Vậy mà nàng vẫn có thể chọc Vương gia tức giận?
A Trạch vừa đi vừa lau mồ hôi.
Đi một hồi mới phát hiện, Ninh Khuynh Thành đi theo mình.
A Trạch thở dài.
Tuy hắn ta là hoạn quan nhưng vẫn có thể nhìn ra.
Ninh Khuynh Thành thích Vương gia.
Thế nhưng, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình.
Ánh mắt của Vương gia chưa từng dừng lại trên người nàng ta.
Nếu đã vậy hà tất phải miễn cưỡng?
Thời điểm sắp đến thính đường, A Trạch liền dừng chân.
Hắn ta đứng trong sân viện trước cửa thính đường, không dám đi đến gần hơn.
Lúc Ninh Khuynh Thành sắp đi ngang qua hắn ta.
A Trạch công công vội vàng duỗi tay, chặn đường nàng ta lại.
Hai tay hắn ta cầm phất trần, giọng nói cung kính.
"Khuynh Thành cô nương, thính đường mỗi ngày đều có hạ nhân quét dọn, nếu túi tiền của cô nương rớt trong đó nhất định sẽ có người phát hiện nhưng nay vẫn chưa có ai thông báo gì, nên chắc hẳn túi tiền không rơi ở bên trong. Hay là cô nương đi nơi khác tìm thử xem."
Ninh Khuynh Thành đứng lại.
Nàng ta liếc mắt nhìn về phía thính đường một cái.
Sau đó, gật gật đầu.
"Công công nói có lý. Khuynh Thành sẽ đi nơi khác tìm thử."
Nói một hồi, nàng ta lại nhịn không được liếc mắt nhìn về phía thính đường một cái.
Cuối cùng, không tình nguyện rời khỏi sân viện.
Thời điểm Phượng Cửu Tô bước vào thính đường liền nhìn thấy Nam Nhiễm đang dựa người vào cột không biết là đang làm gì.
Nam Nhiễm nghe thấy có người tiến vào, ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Thuận tiện bỏ một miếng khoai lang khô vào trong miệng.
Rồi hô một tiếng: "Vương gia."
Phượng Cửu Tô không nói chuyện.
Hai mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Nam Nhiễm, từng bước từng bước đi đến trước mặt cô.
Đối diện Nam Nhiễm là Phượng Cửu Tô, sau lưng cô là cây cột đỏ.
Phượng Cửu Tô rũ mắt, tầm mắt dán chặt vào miếng khoai lang khô trong tay cô.
"Hương vị thế nào?"
Hắn nhàn nhạt hỏi một câu.
Nam Nhiễm còn chưa trả lời.
Hắn lại bồi thêm một câu: "Nếu do người mình thích cho, chỉ sợ khó ăn cũng sẽ nói thành ngọt."
Lúc hắn nói chuyện, cả người đều toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Nam Nhiễm liếc mắt nhìn hắn.
"Hả?"
Cô vươn tay, xé một miếng khoai lang nhỏ đưa cho Phượng Cửu Tô.
"Ngươi muốn ăn?"
Đáy mắt Phượng Cửu Tô hiện lên tia âm lãnh.
Hắn đột ngột nắm cằm Nam Nhiễm.
Rồi hôn lên môi cô.
Hệ thống kinh ngạc.
Oa thật không ngờ Cửu Tô đại nhân lại là loại người trong nóng ngoài lạnh.
Bị dạ minh châu hôn, đương nhiên Nam Nhiễm sẽ không tránh né.
Tự động duỗi tay, kéo cánh tay của hắn.
Cô thuận theo như vậy tựa hồ đã vuốt phẳng nội tâm nóng bỏng dậy sóng của Phượng Cửu Tô.
Động tác hôn môi có hơi chậm lại.
Chỉ là cứ nghĩ đến cảnh tượng tên mã phu kia nguyện ý dùng tánh mạng để bảo vệ nàng.
Hắn liền khó chịu.
Phượng Cửu Tô buông tha cho đôi môi của Nam Nhiễm.
Hắn rũ mắt.
"Có từng để người nào hôn ngươi chưa?"
Giọng nói nhàn nhạt, nghe không ra vui buồn.
Nam Nhiễm cảm thấy hình như sau khi hạ triều dạ minh châu có hơi quái quái.
Ngón tay hắn chạm vào đôi môi hồng nộn của cô.
Như suy nghĩ chuyện gì đó.
"Hay là nói từ lúc cùng chăn ngựa với tên mã phu kia đã định ra lương duyên?"
Tưởng tượng đến cái này, một loại cảm xúc gọi là đố kỵ cứ thuận thế trào dâng trong lòng hắn.
Ai có thể ngờ, có một ngày, đường đường là Nhiếp Chính Vương khống chế cả Thịnh Long Quốc lại có thể đố kỵ với một tên mã phu.
Hắn ôm eo Nam Nhiễm, khiến cô không thể động đậy.
Nam Nhiễm nghe hắn nói xong, ngạc nhiên hỏi.
"Mã phu?"
Cô chỉ nhận được một bao thịt khô thôi.
Hai mắt hẹp dài của Phượng Cửu Tô đối diện với ánh mắt của Nam Nhiễm.
Giọng nói có hơi lạnh lẽo.
"Ngươi thích hắn?"
Nam Nhiễm nhìn hắn một cái, cảm thấy thật không hiểu nổi.
"Không có."