Editor: Shmily
-----------------------
Sau khi ăn cơm xong, Hạ Thập Thất đi toilet, lúc đi ra thì có một người đàn ông đi tới từ bên cạnh gọi cô lại: "Hạ tiểu thư, cô là Hạ tiểu thư đúng không?"
Hạ Thập Thất nghe tiếng liền dừng chân lại, nghi hoặc nhìn người đàn ông trước mặt, hiển nhiên là không quen biết đối phương.
"Hạ tiểu thư, người vừa mới ăn cơm cùng với cô, là Tịch tiên sinh?"
Lời nói của người đàn ông tuy khách sáo, thế nhưng ánh mắt của hắn lại dừng ở trên mặt hạ Thập Thất, thậm chí là quét qua ngực cô, vô cùng lớn mật.
Ngữ khí của Hạ Thập Thất nhàn nhạt trả lời hắn: "Muốn nói chuyện với Tịch tiên sinh, mời ra cửa quẹo trái."
Nói xong liền muốn đi vòng qua người hắn, kết quả lại bị hắn chặn đường, "Hạ tiểu thư, tôi không tìm Tịch tiên sinh. Tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp nên muốn nói với cô vài câu."
"Cút." Một giọng nói lạnh tới tận xương vang lên.
Tịch Đình Ngự đứng cách đó khoảng một mét, ánh mắt lạnh như băng quét về phía người đàn ông, tức khắc liền làm cho hắn ta cảm thấy lạnh cả gáy.
"Ha ha..." Người đàn ông cười gượng lui sang bên cạnh, không dám có hành động gì khác.
Tịch Đình Ngự đi tới, đem Hạ Thập Thất kéo vào trong ngực, ôm eo cô xoay người liền đi.
Người đàn ông kia nhìn bóng lưng của Hạ Thập Thất, ánh mắt di chuyển từ bả vai của cô đi dần xuống, cuối cùng dừng lại ở trên mông cô...
Hắn chà xát hai tay, cười dâʍ đãиɠ, giống như là xem Hạ Thập Thất trở thành con mồi, chỉ cần tìm được thời cơ thích hợp, hắn sẽ nhào qua ăn cô vào bụng.
Quay trở lại chỗ ngồi, Tịch Đình Ngự trầm mặt hỏi: "Em quen người đàn ông đó?"
Hạ Thập Thất lắc đầu, "Không quen, lạ lắm."
Tịch Đình Ngự "ừ" một tiếng, nhàn nhạt mở miệng: "Về sau gặp loại người như vậy, không được xung đột chính diện với hắn, né trước rồi gọi điện cho tôi."
"Đã rõ, đại thúc."
Hạ Thập Thất đột nhiên cảm thấy hắn nghiêm túc như vậy đặc biệt mê người.
Mà cùng lúc đó, Đường Đậu Đậu thật sự muốn đi chết.
"Bạn học Đường Đậu Đậu, tuy rằng em rất nghịch ngợm, thế nhưng cô vẫn rất coi trọng em. Cho nên về sau em phải nghe lời, không được quấy rối, không được trốn học, biết chưa?"
Đường Đậu Đậu: "..."
Kỳ thật cô chủ nhiệm đã nói mấy lời này lần rồi đấy...
Nhìn đến biểu tình sống không còn gì luyến tiếc của Đường Đậu Đậu, chủ nhiệm lớp dừng một chút, bất đắc dĩ thở dài.
"Được rồi, em đi ăn trước đi, sau đó thì lên lớp học tiết tự học buổi tối."
Đường Đậu Đậu chỉ muốn nói: Cô còn biết là em chưa ăn sao! Cô còn biết là sắp vào lớp rồi sao!
Đại ma đầu!
Nhìn Đường Đậu Đậu đi ra khỏi văn phòng, chủ nhiệm lớp lắc lắc đầu, tiếp theo đó lại thở dài.
Từ trong ngăn kéo cầm ra một hộp phấn viết, tính toán muốn mang lên lớp học giảng đề cho học sinh.
Kết quả vừa mở hộp ra, nháy mắt cả mặt đều biến đen, khóe miệng cũng nhịn không được run rẩy.
Bên trong hộp, toàn là mấy thứ đủ loại màu sắc, cái quỷ gì đây?
Tiết tự học buổi tối, trong các lớp học đều không ngừng truyền tới tiếng gầm thét của thầy cô giáo.
"Ai làm! Đứng ra đây cho tôi!! Ngay lập tức! Nhanh!"
"Một đám người con em cũng thật quá vô pháp vô thiên, ngay cả phấn của giáo viên cũng dám động vào? Cái này là cái gì? Bút sáp?!!!"
"Tôi cho các em một cơ hội, ai thừa nhận thì đứng ra, tôi sẽ xử nhẹ tay. Nếu không ai nhận, tất cả các em đều ra sân thể dục chạy ba vòng cho tôi!!!!"
Các bạn học sinh: "..."
Bọn họ chỉ muốn nói, bọn họ vô tội nha...