Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Thiếu chủ, đều đã giải quyết xong rồi." Tôn quản sự nhìn thiếu niên đứng ở trước cửa sổ, trong mắt không chút nào che dấu tán thưởng cùng vui mừng.
Thiếu chủ xử sự càng ngày càng giống chủ tử, trình độ nhạy bén không hề kém cạnh chủ tử.
"Ừ, người phía dưới ngươi sắp xếp đi. Cô cô bên kia ngươi cũng phải phái người đi tìm... thôi, ta tự mình đi." Thiên Nguyệt xoay người, khuôn mặt non nớt tràn đầy lo lắng.
"Thiếu chủ... ở thời điểm hiện tại Ngài vẫn nên đừng rời khỏi phạm vi tầm mắt của tại hạ tương đối tốt hơn ạ." Tôn quản sự ngăn cản.
Thiên Nguyệt lắc đầu: "Ta lo cho cô cô, hiện tại Thẩm gia cùng Chúc gia toàn thành tìm người, ta không thể ngồi yên mặc kệ."
"Thiếu chủ, cho dù Ngài muốn tìm Vu Hoan cô nương, cũng không biết đi chỗ nào tìm mà. Nhưng chúng ta có thể giúp Vu Hoan cô nương tạo ra một chút cơ hội."
Thiên Nguyệt nhướng mày, cái gì?
Tôn quản sự cười cười, đi đến trước mặt Thiên Nguyệt, ở bên tai hắn nói nhỏ vài câu.
"Như vậy có thể được không?" Thiên Nguyệt có chút khó có thể tin.
Tôn quản sự nghiêm trang gật đầu: "Thiếu chủ, trên thế giới này, chuyện dễ làm nhất chính là cho người khác sự ích lợi."
Thiên Nguyệt trầm tư một lát, mới gật đầu: "Ngươi đi làm đi!"
Tôn quản sự cho rằng bản thân đã khuyên được Thiên Nguyệt, vui vẻ rời đi.
Nhưng mà, hắn vừa rời khỏi, Thiên Nguyệt liền đi xuống từ cửa sổ bên cạnh, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
Hắn không yên tâm cô cô, cần phải tận mắt nhìn thấy người an toàn mới được.
Buổi tối ở Phủ Giang Thành loạn còn hơn so với ban ngày nhiều.
Thiên Nguyệt là một thiếu niên xinh đẹp nhỏ yếu như vậy đương nhiên thu hút lực chú ý của không ít người.
"Tiểu tử này hình như là con người."
"Theo sau nhìn xem."
Thiên Nguyệt nhìn thoáng qua phía sau, hai nam nhân có vóc dáng không cao, khuôn mặt đáng khinh đang đi theo phía sau hắn.
Trong lòng Thiên Nguyệt lập tức sinh ra chán ghét, bước chân nhanh hơn.
Nơi này người nhiều, hai người kia cũng không dám đi gần quá, sau một lúc Thiên Nguyệt không cắt đuôi được bọn họ thì cũng có chút bực bội.
Khi hắn còn đang tự hỏi làm thế nào để cắt đuôi được bọn họ thì bên cạnh đột nhiên vụt đến một thân ảnh chặn đường của hắn lại: "Thịnh công tử, đã lâu không gặp."
Thiên Nguyệt liếc mắt, thấy rõ người ngăn hắn là ai, cũng hơi hơi kinh ngạc: "Liên Mặc công tử."
Liên Mặc giữ chặt tay Thiên Nguyệt, kéo hắn về phía cửa hàng bên cạnh.
Thiên Nguyệt cũng không có phản kháng, đi theo Liên Mặc đi vào.
Hai người đi theo Thiên Nguyệt, nhanh chóng chạy chậm đến trước cửa hàng, thấy rõ biển hiệu của cửa hàng lập tức thay đổi sắc mặt.
"Là người của điện Vị Ương."
"Đen đủi, đi đi đi."
Nhìn hai người dần dần đi xa, Thiên Nguyệt mới quay đầu lại: "Đa tạ Liên Mặc công tử."
Liên Mặc ôn nhu cười cười: "Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Thịnh công tử, sao lại một mình ra ngoài thế? Phủ Giang Thành không thể so với Định Nam Thành được."
Thiên Nguyệt lạnh mặt, không có trả lời.
Hắn cũng không thể nói là lừa người chuồn ra ngoài đúng không?
Điều đó làm ảnh hưởng đến ít nhiều thân phận thiếu chủ của hắn.
Thiên Nguyệt không rõ lắm Vu Hoan và Liên Mặc có quan hệ đến trình độ gì, cho nên cũng không nói thêm gì, khách khí nói mấy câu, liền rời đi.
"Điện chủ, đó chính là thiếu chủ của cửa hàng Thịnh Gia sao?" Phía sau Liên Mặc nhảy ra vài người, đều tò mò nhìn Thiên Nguyệt càng lúc càng xa.
"Ừ." Liên Mặc có chút thất thần.
"Tuổi trẻ quá, chắc còn là một đứa bé đúng không!"
"Mười mấy năm này cũng không có nghe thấy tin tức phu nhân của Thịnh Thế mang thai mà."
"Tin tức của cửa hàng Thịnh Gia chúng ta căn bản không dò được bao nhiêu, người ta cố ý che lại không cho người ngoài biết, cũng rất bình thường."
Bên này ta một câu ngươi một câu bàn tán đến lửa nóng hừng hực, Liên Mặc một mình nhìn phố xá sầm uất bên ngoài, như suy tư gì đó.
"Vu Hoan cô nương có tin tức gì không?" Liên Mặc lên tiếng.
Âm thanh bên kia chợt biến mất, một người đứng dậy.
"Còn không có, Thẩm gia và Chúc gia bên kia cũng không có kết quả."
"Rút người của chúng ta về đi."
"Hả?" Mấy người đều là kinh ngạc, vì sao thế?
Lúc trước nghe nói Bách Lý Vu Hoan bị Chúc gia và Thẩm gia đuổi giết, điện chủ suốt đêm triệu tập bọn họ đến.
Sao bây giờ nói không tìm là không tìm?
Liên Mặc trầm mặc, từ trong tay áo móc ra một lá bùa.
Hắn biết Thẩm gia và Chúc gia đuổi giết Vu Hoan, đầu tiên nghĩ đến chính hai lá bùa truyền âm mà hắn đưa cho nàng.
Số lần có thể sử dụng bùa truyền âm nhiều hơn so với mấy lá bùa khác nhiều, nhưng lá bùa trong tay hắn đây cũng chỉ dư lại cơ hội một lần sử dụng nữa thôi.
___
"Cô nương, cô nương... Ngài mở cửa đi, Thẩm ca ca không xong rồi."
"Cô nương... cầu xin Ngài ra ngoài nhìn Thẩm ca ca..." Ôn Huyên không ngừng vỗ cửa phòng của Vu Hoan.
Nàng ta không dám đi ra ngoài, bên ngoài đều là người của Thẩm gia và Chúc gia.
Người nàng ta duy nhất có thể cầu xin, chính là thiếu nữ vẫn luôn nhốt mình trong phòng kia.
Nhưng nàng ta gõ cửa nửa ngày, người bên trong đều không có phản ứng gì.
Trong phòng, Vu Hoan đang phát ngốc nhìn chằm chằm Thiên Khuyết Kiếm.
Dung Chiêu vẫn không có phản ứng.
"Tiểu Hoan Nhi, bên ngoài có người tìm nàng kìa." Tư Hoàng trong không khí đột ngột xuất hiện.
Vu Hoan liếc hắn một cái: "Ngươi chạy đi đâu?"
"Đương nhiên là đến chỗ mua vui của nam nhân rồi, Tiểu Hoan Nhi cũng muốn đi sao?" Tư Hoàng mỉm cười.
Vu Hoan chế nhạo nhìn hắn: "Ta còn tưởng rằng ngươi không biết bản thân ngươi là nam nhân đấy."
"Tiểu Hoan Nhi!" Tư Hoàng đề cao âm lượng, sau đó lại bày ra thần sắc thẹn thùng: "Ta có phải nam nhân hay không, Tiểu Hoan Nhi không phải rõ nhất sao? Chúng ta đã từng tắm uyên ương mà!"
"Xoẹt!!" Thiên Khuyết Kiếm bay đến không trung, xoẹt xoẹt mà chém xuống.
"A a a, thanh kiếm phá phách này sao lại động rồi." Tư Hoàng oa oa kêu to.
Thiên Khuyết Kiếm đuổi theo chém Tư Hoàng, Vu Hoan thử kêu vài tiếng trong lòng.
Thật lâu sau, giọng nói quen thuộc mới truyền đến trong đầu: "Khôi phục rất khá, còn cần một chút thời gian nữa."
"Vậy là tốt rồi." Tim Vu Hoan treo ngược lên cuối cùng là buông xuống: "Chờ ngươi ra tới, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Dung Chiêu trầm mặc một lát, "Ừ, được."
Vu Hoan đi đến khói mù phía trước, tâm trạng rất tốt thu Thiên Khuyết Kiếm trở về, ôm vào trong ngực.
"Tiểu Hoan Nhi, khuôn mặt xinh đẹp ngay cả người thần đều phẫn nộ của ta thiếu chút nữa đã bị hủy, sao nàng có thể đối xử với ta như vậy, ngươi phải bồi thường cho ta." Tư Hoàng không sợ chết sấn lên, vô cùng đáng thương nói.
"Ong..."
Người thần phẫn nộ...
Vu Hoan thiếu chút nữa đã quăng Thiên Khuyết Kiếm qua rồi, người mà bất cứ lúc nào nàng cũng muốn giết chết tuyệt đối là Tư Hoàng.
"Tiểu Hoan Nhi, nàng đi đâu thế? Bên ngoài có người..." Tư Hoàng còn đang nói lải nhải, Vu Hoan đột nhiên xoay người đi mất.
Cửa phòng mở ra, tay Ôn Huyên đang gõ cửa dừng lại, giọng nói cũng im bặt.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, hình như nàng ta nhìn thấy một nam nhân tuyệt sắc, nhưng chờ nàng ta nhìn lại lần nữa thì nơi đó không còn gì.
Ôn Huyên cho rằng nàng ta hoa mắt, cũng không để ý, mà vội vàng nói với Vu Hoan: "Cô nương, Thẩm ca ca huynh ấy sắp không được rồi, cầu xin Ngài giúp huynh ấy."
Vu Hoan nhướng mày, tâm trạng rất tốt: "Làm sao vậy?"
Ôn Huyên lau sạch nước mắt trên mặt, trong hốc mắt sưng đỏ tràn đầy khẩn cầu.
"Đêm qua, Thẩm ca ca đột nhiên rất thống khổ, mãi cho đến hiện tại..." Ôn Huyên nghẹn ngào.
Trong mắt Vu Hoan hiện lên ánh sáng âm u, vòng qua Ôn Huyên, đi về phía phòng của Thẩm Thiên Lị.
Ôn Huyên nhanh chóng xách theo làn váy, chạy chậm đuổi theo.