Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Mạc Xu sau khi biết chân tướng cả người đều không khỏe.
Nàng ta tưởng Vu Hoan làm bộ không nhìn thấy mình, ai biết người ta căn bản không nhận ra mình.
Mạc Xu đột nhiên khóc toáng lên, muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.
Nói cho cùng thì nha đầu này cũng chỉ là một đứa trẻ mười mấy tuổi, gặp phải chuyện như vậy mà không hỏng mất xem như tốt rồi.
Theo như lời Liên Mặc nói, Mạc Xu ngoại trừ bị dọa ra thì cũng không có chịu tổn thương nào khác.
Chờ Liên Mặc trấn an Mạc Xu xong, đã quá nửa đêm.
Vu Hoan ngồi ở cửa, ăn không ngồi rồi ngắm sao.
Liên Mặc chần chờ, mới bước đến ngồi xuống bên cạnh nàng.
Hai người đều không nói chuyện, không khí có chút áp lực, Vu Hoan chống cằm, thật lâu sau mới quay đầu nhìn hắn một cái.
"Lúc nãy ngươi đang trách ta?" Nàng nói nàng ở nơi đó, lại không có cứu Mạc Xu, sắc mặt của Liên Mặc lúc ấy có chút không đúng.
Tia dịu dàng trên mặt Liên Mặc có hơi hơi đỏ ửng: "Không có, ta.. là lo lắng cho nàng."
Nói như thế nào thì Vu Hoan cũng là một tiểu cô nương, ở loại địa phương kia sao cũng không yên tâm được.
Vu Hoan sửng sốt, trong mắt đột nhiên có vài tầng tầng gợn sóng nổi lăng tăng: "Liên Mặc, đừng quá tốt với ta như vậy, ngươi sẽ thất vọng."
"Vu Hoan..." Liên Mặc quay đầu nhìn sườn mặt Vu Hoan, giọng nói đều tràn ngập đau lòng: "Vì sao nàng luôn ngăn cách mình với thế thế giới bên ngoài như thế?"
Hắn luôn có loại cảm giác này, nàng cùng thế giới này không hợp nhau, giống như là du tẩu ở bên ngoài thế giới này, rồi lại có thể ảnh hưởng đến thế giới này.
Vu Hoan cúi đầu, không tiếng động bật cười, vì sao chứ?
Bởi vì chuyện nàng phải làm, sẽ thương tổn rất nhiều người!
Từ ngày đó nàng quyết định, còn không phải là đại biểu nàng đã vứt bỏ thương hại đối với thế giới này sao?
Cho nên, vì sao nàng phải dung nhập thế giới này, khiến tín nhiệm của nàng dao động chứ?
"Vu Hoan, nếu có thể, ta hy vọng nàng có thể nhìn người bên cạnh nàng, luôn có người đối xử tốt với nàng." Giọng nói Liên Mặc thanh thanh đạm đạm, giống như gió xuân.
Vu Hoan ngẩng đầu, trên mặt không còn tươi cười nữa chỉ có lạnh băng: "Ta không có hứng thú đi kết bè kết bạn gì đó. Đến lúc đâm ngươi một nhát sau lưng mà cũng không biết, thì gọi là cái gì? Ngu ngốc đấy!"
"Không phải mỗi người đều như thế..."
Vu Hoan đứng dậy, trào phúng lên tiếng: "Ta muốn ngủ."
Liên Mặc nhìn thân ảnh Vu Hoan rời đi, thật lâu cũng không nhúc nhích.
___
Ngoài Thiên Phong Thành, một mình Tiêu Mông lẻ loi đứng đó, nhìn chằm chằm ngoài thành, tròng mắt cũng chưa chuyển một chút.
"Lộc cộc..." Có cái gì đó trong bóng đêm đến gần cửa thành.
Sắc mặt Tiêu Mông vui vẻ, vội vàng tiến lên đón.
Đó là một chiếc xe ngựa, lái xe là thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn thấy Tiêu Mông, hự một tiếng ngừng xe ngựa lại.
"Tiêu ca ca." Thiếu niên đứng ở trên xe ngựa, vẫy vẫy tay với Tiêu Mông.
Tiêu Mông ba bước làm thành một bước chạy đến, sờ sờ đầu thiếu niên: "Không sao chứ?"
"Dạ, có An ca ca ở, đều không thành vấn đề." Vẻ mặt thiếu niên kiêu ngạo ngửa đầu.
Tiêu Mông bật cười, xoay người lên xe.
Trong xe ngựa ngồi một người nam nhân, tuổi không lớn, nhìn qua cũng chỉ tuổi.
Một thân áo choàng màu xanh, khuôn mặt bình thường, là loại người thả trong đám đông sẽ tìm không thấy. Nhưng khí chất bề trên trên người hắn lại khiến người khác không thể xem nhẹ.
"Trong thành thế nào?" An Vũ nhìn Tiêu Mông.
"Thành Tây và Thành Đông hỗn loạn, cửa hàng Thịnh Gia cũng gặp phải phiền phức, chính là do cô nương mà Đại nhân bảo thuộc hạ theo dõi làm ra." Tiêu Mông nhanh chóng nói chuyện xảy ra gần đây nói một lần.
"Chắc ngươi chưa biết nàng ta là ai đúng không?" An Vũ cong môi, khiến khuôn mặt bình thường của hắn trong nháy mắt trở nên sinh động.
Tiêu Mông lắc đầu, nàng xuất hiện quá đột ngột, lại ở trong khách điếm của cửa hàng Thịnh Gia, tuy rằng hắn hoài nghi cô nương kia có quan hệ với cửa hàng Thịnh Gia. Nhưng chuyện này người cửa hàng Thịnh Gia đều ngậm miệng không đề cập tới, căn bản khônga nói bất cứ điều gì.
"Gần đây trên đại lục có truyền một chuyện, chắc ngươi cũng biết?"
"Long Tộc xuất thế?"
An Vũ lắc đầu, Tiêu Mông nhíu nhíu mày, một lát mới nói: "Bách Lý Vu Hoan?"
An Vũ cho Tiêu Mông một ánh mắt khẳng định, Tiêu Mông lập tức ngu người.
Bách Lý Vu Hoan, đến từ đại lục Huyễn Nguyệt, nghe nói ở bên kia là một đại ma đầu có thanh danh hỗn tạp, bị mọi người phỉ nhổ.
Hỗn loạn trước đó vài ngày của Định Nam Thành đều là do nàng ban tặng.
Nếu là nàng...
Tiêu Mông không hề nghi ngờ tại sao Thiên Phong Thành loạn cả lên.
"Đại nhân đã sớm biết?" Cho nên mới bảo hắn đi theo nàng?
Lúc Vu Hoan vào thành đó, An Vũ vừa lúc ra khỏi thành, ở trong đám người nhìn thấy nàng, cho nên mới đuổi Tiêu Mông xuống, bảo hắn đi theo Vu Hoan.
"Nghe nói nàng có quan hệ không tồi với cửa hàng Thịnh Gia, lần này tới, chắc là vì sự kiện kia." An Vũ thong thả ung dung nói: "Dặn người của chúng ta người đều cẩn thận một chút, chuyện hành sự gần đây nên kín tiếng một chút."
"Nàng đang ở Thành Bắc, buổi chiều truyền đến tin tức Hắc Hạt Tử đã chết, Hồng Ba Tử đã thu nạp thế lực của Thành Bắc rồi." Tiêu Mông nghĩ đến tin tức này liền có chút rối rắm, Hắc Hạt Tử cùng Hồng Ba Tử tranh giành tương đối đã nhiều năm, cũng chưa làm gì được đối phương, mà vị cô nương kia vừa đến, một giây liền thu phục... Thật là đáng sợ!
"A..." Ánh mắt An Vũ trở nên sâu thẳm: "Xem ra chúng ta gặp rắc rối rồi."
Tiêu Mông khó hiểu: "Thế lực của Thành Bắc quá kém, nếu muốn làm cái gì cũng không nhất định sẽ làm được."
"Không... Nàng ta muốn cũng không phải là Thành Bắc, không phải lúc nãy ngươi nói con trai của Dương Trạch và Phó Vinh đắc tội nàng ta sao?"
Tiêu Mông gật đầu.
An Vũ tiếp tục nói: "Phó Khải Minh bị nàng ta trực tiếp giết, tuy Dương Nguyên không chết, nhưng sau đó cũng không phải đã chết sao? Hiện tại ngươi còn cảm thấy nàng ta sẽ bỏ qua cho Dương Trạch và Phó Vinh? Cùng với... chúng ta?"
Phía sau lưng Tiêu Mông toát ra mồ hôi lạnh.
___
Mới sáng sớm ngày hôm sau, Vu Hoan đã nghe thấy Hồng Ba Tử đắc ý cười to. Xoa đầu, bực bội ngồi dậy theo thói quen kiểm tra Thiên Khuyết Kiếm, mới chầm chậm đứng dậy.
Hồng Ba Tử cho người của Hắc Hạt Tử không ít đồ tốt, đưa bọn họ lên cao. Đương nhiên những người đó không chịu nổi sự dụ hoặc kia, sôi nổi quay đầu sang Hồng Ba Tử.
Mà một ít người không muốn, trực tiếp bị người của Hồng Ba Tử xử lý.
"Vu Hoan cô nương, Ngài thật đúng là phúc tinh của ta, ha ha ha, chỉ sau một đêm đã thu phục được Thành Bắc." Hồng Ba Tử một đêm không ngủ, nhưng tinh thần rất phấn chấn, trung khí mười phần.
Vu Hoan dựa vào khung cửa, cười như không cười nhìn hắn: "Đừng vui mừng quá sớm, bây giờ mới vừa bắt đầu."
Hồng Ba Tử nhớ đến lời nói lúc trước của Vu Hoan, nụ cười trên mặt dần dần ẩn xuống: "Vu Hoan cô nương thật sự cảm thấy chúng ta có thể chống lại bọn người kia sao?"
Thế lực ba người bên kia đều rất ổn định, động một người còn khó chứ đừng nói là ba người.
"Như thế nào? Hiện tại ngươi muốn rút lui?" Vu Hoan nhướng mày, trong mắt hiện lên băng hàn.
"Ta rất lo lắng..."
Hồng Ba Tử nói còn chưa nói xong, trên cổ liền nhiều thêm một bàn tay, gắt gao bóp hắn, trong nháy mắt bò lên trên một tầng hoảng sợ.
"Bây giờ ta giết ngươi, cũng còn kịp."