(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

chương 265: ta thiện lương như vậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

"Vu Hoan cô nương, người của Hắc Hạt Tử đang tới, chúng ta làm sao bây giờ?" Hồng Ba Tử cẩn thận nói tin tức vừa được truyền tới cho Vu Hoan nghe.

Đến bây giờ hắn còn không biết, Vu Hoan lừa gạt Hắc Hạt Tử đến làm gì.

"Ồ..." Vu Hoan không chút để ý lên tiếng, ánh mắt nhìn ở cửa ra vào.

Liên Mặc ngược ánh sáng đi vào, mặt mày vẫn dịu dàng như cũ, nhưng đáy mắt có một tầng băng mỏng.

Hồng Ba Tử chột dạ nhìn Liên Mặc một cái, cô nương kia hắn căn bản chưa đụng vào một ngón tay.

"Nàng ta thế nào?" Vu Hoan nhướng mày, nhìn người nam nhân đã ngồi xuống bên cạnh.

"Tinh thần có chút không ổn định, trên người cũng có một ít vết thương." Từ nhỏ hắn cũng không thân thiết với muội muội này, mỗi lần Mạc Xu nhìn thấy hắn, tuy rằng có chút sợ hãi, nhưng vẫn sẽ ngoan ngoãn gọi hắn Mặc ca ca.

Nghe nhị thẩm nói, rất nhiều lần đều là Mạc Xu trộm cấp truyền tin tức cho Liên Thanh, mới có thể để Liên Thanh cùng nhị thúc bọn họ tránh được những thủ đoạn nham hiểm của thủ hạ Mạc Nguyên sai bảo.

"Vị công tử này, vị cô nương kia Hồng mỗ ta không có chạm vào. Thời điểm đưa đến đây đã như vậy." Hồng Ba Tử vội vã đứng ra phủi sạch quan hệ.

Liên Mặc liếc hắn một cái, con ngươi dịu dàng có tia sát khí xoẹt qua.

Mặc dù hắn không động vào Mạc Xu, nhưng Mạc Xu đều đã thành như thế mà hắn còn muốn bắt nạt muội ấy, không thể tha thứ.

Vu Hoan ho khan hai tiếng: "Đi thôi, trò hay sắp mở màn rồi."

Hồng Ba Tử như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, hai người này không có một ai là đèn cạn dầu.

Hắn có thể cảm giác được, hắn không phải đối thủ của bọn họ...

Hồng Ba Tử an bài nơi đó là một hẻm nhỏ náo nhiệt ở Thành Bắc, nghe nói ở đó đều dùng để làm các loại giao dịch.

Mới sáng sớm hắn đã dẫn Vu Hoan đến đó, là một tứ hợp viện không lớn.

Hồng Ba Tử sắp xếp cho Vu Hoan cùng Liên Mặc vào một phòng, lại ở bên ngoài bố trí một phen.

Cho đến lúc này, Vu Hoan mới nói dự tính của mình cho Hồng Ba Tử biết.

Hồng Ba Tử đầu tiên là khiếp sợ, sau đó lộ ra kinh hỉ, nếu thật sự có thể...

Lúc Hắc Hạt Tử đến, trời bên ngoài đã về đêm, Vu Hoan từ trong phòng không thấy rõ khuôn mặt của Hắc Hạt Tử, nhưng từ trên thân hình thấy thì là một nam nhân khá cường tráng.

"Lão đại, không đúng! Ở đây sao lại an tĩnh như vậy?" Người bên cạnh Hắc Hạt tử đưa ra câu hỏi.

Hiển nhiên Hắc Hạt Tử cũng phát hiện, sắc mặt trầm xuống: "Lui."

"Hắc Hạt Tử, tới cũng đã tới, không ôn chuyện liền đi rồi sao?" Hồng Ba Tử từ bên ngoài tiến vào sân, người phía sau cầm đuốc, lập tức chiếu toàn bộ sân nhỏ sáng choang.

"Ngươi lừa ta." Hắc Hạt Tử rống giận.

"Sao lại nói như vậy được. Chỉ là cô nương nhà bọn ta muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, ngươi cũng đừng khẩn trương, mời đi vào bên trong!" Biểu hiện của Hồng Ba Tử thật sự trấn định, không hề có bộ dáng giống như lúc trước hai mặt gặp nhau liền muốn nhào lên cắn xé.

Hắc Hạt Tử nghi hoặc, cô nương nhà hắn là ai?

Nhà cửa con cái của Hồng Ba Tử hắn rất rõ, trong nhà ngoại trừ mấy người nữ nhân cố định, căn bản không còn người nào khác, từ đâu tới một cô nương?

Hắc Hạt Tử chỉ có một con mắt, một con mắt khác được bịt mắt màu đen, lại thích mặc đồ đen cho nên mới bị mọi người gọi là Hắc Hạt Tử (Gấu Đen).

Con mắt hoàn hảo còn lại của hắn dạo qua một vòng, kiên cường nói: "Ta cũng muốn nhìn thử xem hôm nay ngươi muốn làm gì."

Hôm nay hắn chỉ mang có một số người đến, so sánh với Hồng Ba Tử đã sớm có chuẩn bị thì không đánh cũng thua, chỉ có thể suy nghĩ cách khác.

Hắc Hạt Tử mang theo tâm trạng cảnh giác vào phòng thì phát hiện trong phòng chỉ ngồi một tiểu cô nương nhìn qua tuổi không lớn cùng với một công tử tuấn tú.

Mặt mày Hắc Hạt Tử càng trầm xuống, tên Hồng Ba Tử này tuyệt đối là đang chơi hắn, tìm người diễn kịch cũng không tìm một người nào có tuổi đứng đắn một chút.

Chỉ một tiểu cô nương như vậy, bây giờ nhìn qua cũng rất bình tĩnh nhưng lát nữa hắn mở miệng thì không biết bị dọa thành bộ dáng gì.

Trong lòng Hắc Hạt Tử tràn đầy khinh thường, cũng không khẩn trương như trước nữa.

Làm sao Hồng Ba Tử không biết tâm tư của Hắc Hạt Tử, trong lòng vui sướng khi người gặp họa, để lát nữa cho hắn biết một câu thế nào gọi là không nên xem thường bất cứ ai.

Hắc Hạt Tử bất động thanh sắc đánh giá Vu Hoan cùng Liên Mặc một lần.

Nha đầu áo tím kia, chẳng qua thực lực chỉ là Thiên Tôn sơ cấp, căn bản không cần phải sợ.

Còn tiểu tử kia... trên người hắn không có linh lực dao động, đó không phải là một phế vật ư?

"Hồng Ba Tử, ngươi mời ta ăn cơm, cơm đâu?" Trên mặt bàn trụi lủi, vậy mà cũng không thèm diễn được thêm một chút.

Hồng Ba Tử không đáp lời, mà nhìn về phía Vu Hoan.

Lời này là do Vu Hoan nói, đương nhiên bây giờ hắn quăng nồi cho nàng.

"Gấp gáp ăn bữa cơn cuối cùng như vậy sao?" Giọng nói kiều mềm, tựa hồ mang theo âm thanh của nữ nhi bướng bỉnh, lại làm người ta không có cách nào bỏ qua sự lạnh lẽo trong đó.

"Ngươi có hai sự lựa chọn. Một, tự mình kết thúc sinh mệnh. Hai, ta ra tay giúp ngươi. Ngươi chọn cái nào? Nếu ta là ngươi, ta nhất định sẽ chọn cái thứ nhất, dù sao... nếu ta mà ra tay, thì ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, sao ta có thể cho người ta có hy vọng kiếp sau báo thù ta được chứ!"

Vẻ mặt kia của Vu Hoan đều viết "ta thật thiện lương, sao ta có thể thiện lương như vậy" kích thích Hồng Ba Tử thật sâu sắc.

Thế gian này còn có một người không biết xấu hổ như vậy sao?

Một đoạn lời nói này của nàng, không nhanh không chậm lại không cho người khác có cơ hội chen vào.

Hắc Hạt Tử muốn chen vào nhưng lại không có khe hở mà chen vào được.

Bây giờ Vu Hoan không nói, hắn mới tức giận mắng: "Tiểu nha đầu ngươi từ đâu đến, nữ nhân nên làm cho nam nhân thoải mái, làm gì có phần cho ngươi nói chuyện ở đây?"

Vu Hoan không nói, chỉ cong môi cười nhạt, thú nhỏ không biết bò ra khỏi áo của Vu Hoan từ khi nào, thân thể nho nhỏ nhảy lên bàn trống trải.

"Ầm!"

Cái bàn vừa rồi còn nguyên vẹn, bây giờ bị gãy thành hai nửa, một thân thể trắng tuyết bò ra khỏi những tấm gỗ kia, dưới thân nó là một cái hố to...

Hố to!

"Chi chi chi chi chi chi......" Sao lại không chắc chắn chút nào hết vậy?

Thú nhỏ ủy khuất run rớt gỗ vụn trên người, bước từng bước nhỏ, ưu nhã đi đến bên chân Vu Hoan, dùng sức cọ cọ.

Vu Hoan đá thú nhỏ văng ra, con hàng này đến làm gì?

Mà Hồng Ba Tử cùng Hắc Hạt Tử đã trợn tròn mắt, đây là sủng vật gì?

Lực phá hoại thật trâu bò!

Hồng Ba Tử cảm thấy vô cùng may mắn vì bản thân hắn không đối nghịch với vị cô nương này. Đồng thời may mắn còn vì Hắc Hạt Tử muốn gặp xui xẻo, đáng thương.

Nhưng mà, sao hắn cảm thấy vui vẻ như vậy chứ?

Ha ha ha...

"Thời gian suy xét cũng đã đủ rồi, ngươi chọn được chưa?" Vu Hoan chớp chớp mắt, giống như nàng không nghe thấy lời nói của Hắc Hạt Tử.

Con mắt duy nhất của Hắc Hạt Tử nhíu lại, hắn tung hoành ở Thành Bắc nhiều năm như vậy, sao có thể bị một tiểu nha đầu lừa gạt hù dọa được chứ, lập tức hừ lạnh: "Xem ra hôm nay các ngươi đã âm mưu từ trước. Nhưng các ngươi cho rằng ta thật sự chỉ dẫn ít người đến vậy thôi sao?"

"Ngươi nói những người bên ngoài sân ấy hả? Ngại quá, ta cũng mời bọn họ đi ăn cơm rồi." Vu Hoan cười tủm tỉm đáp.

Sắc mặt Hắc Hạt Tử thay đổi, cho người bên cạnh một ánh mắt, người nọ lấy ra một cái còi, thổi vài cái, âm thanh phát ra có chút giống tiếng một loài chim đang hót.

Âm thanh dừng lại, Hắc Hạt Tử dựng lỗ tai nghe bên ngoài đáp lại.

Nhưng không có, bên ngoài yên tĩnh không tiếng động, không có bất cứ cái gì đáp lại hắn.

Truyện Chữ Hay