(Quyển 2) Bà Đây Đem Vai Ác Dương Oai

chương 399: ta quá thất vọng với ngươi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit : Nại Nại

(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)

___

Khi Vu Hoan và Giang Vong Ưu đến, chỉ thấy Giang Mãn Nguyệt té xỉu ở trên bàn, Phượng Lan không biết tung tích.

"Tự mình đi rồi sao?" Vu Hoan kỳ quái nhìn xung quanh, hoàn toàn không có hơi thở của Phượng Lan.

"Vu Hoan cô nương, sao ca ca ta lại hôn mê?" Giang Vong Ưu đỡ Giang Mãn Nguyệt, vẻ mặt nôn nóng.

Không phải nói thuốc kia chỉ làm người ta mất đi sức lực sao?

Sao lại hôn mê rồi?

"Chắc là tức giận." Vu Hoan thất thần đáp một câu.

Giang Vong Ưu nghẹn lại, tuy có chút buồn cười, nhưng cũng không phải không thể nào!

"Loli, đưa người bên ngoài tiến vào." Vu Hoan sai sử Linh La, lại cho Giang Mãn Nguyệt đan dược.

Giang Vong Ưu đỡ Giang Mãn Nguyệt, đan dược kia vừa nuốt xuống, nàng cảm giác được nhiệt độ trên cơ thể của Giang Mãn Nguyệt cao lên, lập tức sáng tỏ vừa rồi Vu Hoan cho hắn uống đan dược gì.

Đợi một lát, Linh La đi dẫn một mỹ nhân đến.

Vu Hoan cũng không dừng lại, mang theo Linh La và Giang Vong Ưu rời khỏi đình hóng gió.

Nàng cũng không có sở thích nhìn người khác gì gì nọ nọ kia.

Ngày hôm sau ngày mới lên, Vu Hoan đã nghe thấy bên ngoài ầm ĩ, Linh La còn buồn ngủ bò dậy khỏi người Vu Hoan, trề môi: "Tiểu Hoan Hoan, làm gì ồn ào như vậy?"

Vu Hoan lấy áo khoác mặc vào, xuống giường, đi đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Giang Mãn Nguyệt chỉ mặc một cái áo đơn giản, mặt mày xanh mét quát lớn Giang Vong Ưu quỳ trên mặt đất.

"Chúng ta đi xuống..." Khóe miệng Vu Hoan vừa kéo, Loli vừa rồi còn ở trên giường bây giờ đã chạy như bay ra ngoài.

Vu Hoan bắt đắc dĩ lắc đầu, trực tiếp nhảy xuống cửa sổ.

"Giang Vong Ưu, ta quá thất vọng với muội rồi."

Vu Hoan vừa mới đi đến đã nghe câu nói như thế, trong giọng nói của Giang Mãn Nguyệt tràn đầy mỏi mệt.

Giang Vong Ưu cắn môi không nói, nàng đã sớm biết chuyện này không giấu được, cho nên cũng đã chuẩn bị tâm lý bị Giang Mãn Nguyệt tức giận mắng chửi, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Nếu nàng không phải vì mẹ, vì Giang gia, nàng cần phải đi chia rẽ Giang Mãn Nguyệt và Phượng Lan sao?

"Ta lại hỏi muội một lần, Phượng Lan ở đâu?" Ánh mắt Giang Mãn Nguyệt nặng nề nhìn Giang Vong Ưu.

Giang Vong Ưu lắc đầu, tối hôm qua các nàng cũng chưa từng nhìn thấy Phượng Lan, làm sao nàng biết hắn đi đâu?

"Đứng lên." Linh La giữ chặt Giang Vong Ưu, rõ ràng chỉ là một đứa bé nhỏ con, lại không biết sức lực đến từ đâu, Giang Vong Ưu tránh không khỏi.

"Chuyện này là ta làm, không có liên quan gì đến tỷ ấy, có cái gì thì ngươi cứ nhằm vào ta." Linh La ưỡn ngực, giọng nói mềm mại có lực khiến người ta bỏ qua tuổi của nàng.

Ánh mắt âm u của Giang Mãn Nguyệt dừng ở trên người Linh La: "Vì sao ngươi phải làm vậy? Phượng Lan ở đâu?"

"Muốn làm thì làm, làm gì có nguyên nhân." Dừng một chút, Linh La lộ ra hai cái răng nanh đáng yêu: "Phượng Lan đi đâu ai mà biết, có lẽ hắn không chịu đựng nổi ngươi, chạy rồi."

Giang Mãn Nguyệt gắt gao trừng Linh La, Linh La cười đáng yêu, ngẩng đầu nhỏ, đối diện với Giang Mãn Nguyệt.

"Vực chủ, tìm được Phượng công tử." Có người từ xa chạy đến.

"Ở đâu?" Giang Mãn Nguyệt thu hồi tầm mắt.

"Ở..." Người nọ chần chờ.

"Nói, ở đâu?"

"Vực chủ cứ đi cùng với thuộc hạ xem trước đi." Tầm mắt của người nọ né tránh, trong lòng Giang Mãn Nguyệt nháy mắt sinh ra điềm xấu.

Điềm xấu đó hoàn toàn ứng nghiệm khi hắn nhìn thấy Phượng Lan nằm trên mặt đất không còn sự sống.

"Thuộc hạ tìm được Phượng công tử ở trong nước... lúc vớt lên... đã chết rất lâu rồi..." Người nọ nói chuyện thật cẩn thận, nói xong liền vọt đến một bên.

Giang Mãn Nguyệt ngốc ngốc nhìn Phượng Lan ướt dầm dề, sắc mặt tái nhợt, tóc tai hỗn loạn dính trên má.

"Tiểu Hoan Hoan, sao Phượng Lan lại chết?" Linh La nắm lấy tay Vu Hoan, kề sát người lại, khuôn mặt nhỏ lộ ra thần sắc rối rắm.

Vu Hoan nhìn lướt qua Phượng Lan, trên cổ hắn rõ ràng có vết bầm.

Giang Vong Ưu đứng ở bên cạnh, rõ ràng bị dọa đến không nhẹ.

Tối hôm qua các nàng không nhìn thấy Phượng Lam, chỉ cho rằng hắn rời đi rồi, căn bản không nghĩ đến hắn bị ngộ sát.

Nàng không thích Phượng Lan, nhưng cũng không muốn hắn chết!

"Phượng Lan... ngươi chán ghét ta như vậy?" Cả người Giang Mãn Nguyệt đều đang run rẩy, ngồi quỳ bên cạnh Phượng Lan, đôi mắt cuồn cuộn sóng to gió lớn.

Sắc mặt hắn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đang co rút đau đớn, đau đến mức hắn không còn cách nào hít thở được.

Trong đầu không ngừng tua lại những khoảnh khắc khuôn mặt vui giận của Phượng Lan.

Không, không đúng.

Cả người Giang Mãn Nguyệt chấn động, Phượng Lan sẽ không tự sát, hắn sẽ không màng an nguy của Phượng Tường Vực và Phượng gia như vậy.

Dư quang quét đến cổ Phượng Lan, hắn duỗi tay vén mấy sợi tóc ước nhẹp dán vào cổ Phượng Lan ra, quả nhiên thấy được một vết bầm rõ ràng.

Quanh thân Giang Mãn Nguyệt đột nhiên tản mát ra sát khí, người xung quanh đều cảm giác được, hận không thể tìm một khe đất chui vào, miễn cho liên lụy đến bản thân.

Vu Hoan buông Linh La ra, khom lưng muốn chạm vào Phượng Lan.

Đôi mắt tràn ngập tơ máu của Giang Mãn Nguyệt đột nhiên trừng Vu Hoan, duỗi tay ngăn cản nàng, giọng nói lạnh băng: "Đừng chạm vào hắn."

Tối hôm qua...

Nếu tối hôm qua hắn không bị hạ dược, Phượng Lan sẽ không xảy ra chuyện.

Vu Hoan không sao cả cười cười: "Trên tay hắn có cái gì đó."

Giang Mãn Nguyệt nhìn về phía tay Phượng Lan, đôi tay Phượng Lan gắt gao nắm lại thành quyền, có một sợi chỉ màu xanh lá lộ ở bên ngoài.

Bởi vì thời gian chết đã lâu, cho nên tay của Phượng Lan đã bắt đầu cứng lại, Giang Mãn Nguyệt phí chút sức lức mới lấy được đồ kia ra ngoài.

Nhìn thấy thứ đó, đầu óc Giang Mãn Nguyệt 'ầm' một tiếng nổ tung, lại quy về bình tĩnh, cuối cùng không nghe thấy âm thanh gì nữa.

Vu Hoan liếc mắt nhìn một cái, trong mắt hiện lên tia nghiêm túc.

Đó là ngọc bội, Vu Hoan đã từng nhìn thấy ở trên người của Thần Phong.

Phượng Lan là do Thần Phong giết?

Giang Mãn Nguyệt ngây người hồi lâu, sau đó không nói một lời ôm Phượng Lan rời đi.

Giang Mãn Nguyệt nhốt Phượng Lan ở trong phòng hắn, ba ngày ba đêm cũng không ra ngoài.

Mặc kệ là Giang Vong Ưu đi kêu hay là mẫu thân hắn kêu, phòng của Giang Mãn Nguyệt vẫn không có chút động tĩnh nào, gấp đến độ một đám người đều xoay quanh.

Cuối cùng Giang Vong Ưu trực tiếp quỳ gối trước cửa phòng Giang Mãn Nguyệt.

Cho dù mưa to như trút nước, Giang Vong Ưu cũng không đứng lên.

Giang mẫu vỗn dĩ sức khỏe không tốt, quýnh lên như vậy lại sinh bệnh, toàn bộ phủ vực chủ đều lâm vào trong hỗn loạn.

Ba ngày sau, Giang Mãn Nguyệt mới từ trong phòng đi ra.

Bên ngoài mưa phùn lất phất, Giang Vong Ưu quỳ gối trong mưa, đã sớm đông lạnh đến cánh môi phát tím. Nhìn thấy Giang Mãn Nguyệt, đôi mắt nàng phát sáng sau đó hôn mê bất tỉnh.

Giang Mãn Nguyệt không biết suy nghĩ cái gì, cư nhiên nhìn một hồi lâu mới tiến lên bế Giang Vong Ưu lên, hắn trực tiếp đi đến chỗ Vu Hoan, ném Giang Vong Ưu vào trong lòng Vu Hoan, không nói một lời rời đi.

Vu Hoan: "..."

Xúc cảm ẩm ướt làm Vu Hoan vô cùng không thoải mái, theo bản năng muốn ném ra.

Linh La bên cạnh gắt gao ấn nàng, nàng mới nhịn xuống xúc động muốn ném. Dùng linh lực giúp Giang Vong Ưu hông khô y phục, lại đút cho mấy viên đan dược, dưới tác dụng của đan dược sắc mặt khó coi của Giang Vong Ưu mới có chút khởi sắc.

Người tu luyện không dễ dàng sinh bệnh, nhưng mấy ngày nay Giang Vong Ưu hoàn toàn không dùng linh lực hộ thể, cho nên bệnh rất lợi hại, một chốc một lát cũng không thể khỏe lên được.

Truyện Chữ Hay