Edit : Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
Vu Hoan không cho Liên Mặc đến mà chỉ nói sẽ gặp mặt ở hội đấu giá.
Đến ngày hội đấu giá, cửa hàng Thịnh Gia vô cùng náo nhiệt, người đến người đi rất nhiều.
Vu Hoan thế mới biết người tới lần này không chỉ là người trên đại lục Trấn Hồn.
Trên đại lục Huyễn Nguyệt cũng có.
Vu Hoan đứng trong đám người, khoanh tay trước ngực, nhìn dòng người không ngừng tiến vào cửa hàng Thịnh Gia kia.
"Đang nhìn gì vậy?" Dung Chiêu đứng bên cạnh Vu Hoan, nàng nhìn cửa ra vào một lúc lâu rồi.
Vu Hoan hất hất cằm: "Người kia..."
Ở chỗ rẽ của cửa hàng Thịnh Gia có bóng người, lén lút nhìn nhìn trong dòng người xung quanh.
Dung Chiêu: "..." Không quen!
Vu Hoan liếc Dung Chiêu một cái, duỗi tay giữ chặt tay hắn, chạy về phía người kia.
"Hắn có thực lực Vương Giả, lát nữa ngươi ra tay trước, một chiêu bắt lấy, chết hay sống đều được." Vu Hoan đè thấp giọng nói giải thích với Dung Chiêu.
Tuy Dung Chiêu khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, đi theo sau Vu Hoan.
Người nọ nhìn xung quanh một lát, chuẩn bị lui về nơi ít người phía sau.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu tách ra, một người đi một bên, chắn người nọ ở một góc.
Dung Chiêu chỉ cho người nọ một ánh mắt, nhanh chóng ra tay, không cho hắn bất cứ cơ hội phản ứng nào.
Chờ hắn phản ứng lại thì cả người đều đã mềm như bông, không có một chút sức lực.
Vu Hoan tiến lên nắm cổ áo người nọ, kéo về trong một hẻm nhỏ bên cạnh.
Thần sắc người nọ khiếp sợ, hoàn toàn không thể tin được, hắn mới vừa nhìn thấy người đó đã bị người ta chế trụ, hắn chính là Vương Giả trung cấp, tại sao lại như vậy?
Vu Hoan ném hắn tới vách tường trong hẻm nhỏ, một chân đạp trên ngực hắn, ngữ khí tàn nhẫn: "Ai phái ngươi tới?"
"Các ngươi là ai? Ta chỉ đi tham gia hội đấu giá." Người nọ trấn định lại, lòng bắt đầu đầy căm phẫn: "Ta không biết các ngươi, vì sao các ngươi lại muốn bắt ta?"
"Ít nói nhảm đi." Vu Hoan tăng thêm lực đạo trên chân đang đạp người nọ, ngữ khí âm trầm làm phía sau lưng người nọ lạnh toát: "Ta không có tính kiên nhẫn, ngươi không nói, ta cũng có cách biết được."
"Ta thật sự không biết ngươi đang nói cái gì, ngươi buông ta ra, ta không quen biết các ngươi."
Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, bàn tay lục soát trên người hắn, lập tức có một ít đồ vật rơi khỏi người hắn.
"Chi chi chi..." Thú nhỏ vọt lên trước tiên, bóng trắng chợt lóe lên liền nhào đến lệnh bài.
Bỏ vào miệng 'răng rắc răng rắc' vài cái nhai sạch sẽ.
Nhưng thú nhỏ ăn xong liền có chút ủy khuất, ngao ô ngao ô bắt đầu kêu.
Vu Hoan: "..."
Người nọ trơ mắt nhìn lệnh bài bị ăn, trong mắt tràn đầy không thể tin được.
Đó... được chế tạo từ tinh thạch kiên cố nhất mà thành, con chó con kia vậy mà ăn nó luôn?
"Người của Thẩm gia? Ồ..." Vu Hoan buông người nọ ra, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt: "Các ngươi đang đánh chủ ý gì lên cửa hàng Thịnh Gia?"
"Nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì. Ta chỉ là một người bình thường đến tham gia hội đấu giá, các ngươi không thể hiểu được bắt ta thì thôi đi, còn ăn nói hàm hồ, có phải có bệnh rồi không?" Vừa rồi con chó con ăn lệnh bài rồi, bọn họ không có bằng chứng.
Vu Hoan đưa mắt nhìn hắn, cầm Thiên Khuyết Kiếm từ trong không khí ra: "Vậy đừng trách ta tàn nhẫn."
Đồng tử của người nọ đột nhiên co rút, hai tay đặt ở hai bên nắm chặt, linh lực trong cơ thể di chuyển như điên lên bàn tay.
Hắn là một cao thủ Vương Giả trung cấp, sẽ bị một tiểu nha đầu lừa gạt hù sao? Giỡn cái gì vậy!
"Ong..."
Thiên Khuyết Kiếm chém xuống, lại chém vào trong không khí, người nọ xoay người ngay tại chỗ, chống mặt đất nhảy dựng lên, linh lực trong tay đánh ra.
Linh lực cắt ngang qua không khí, thẳng đến trước mặt Vu Hoan. Mặt mày Vu Hoan lạnh lùng, bàn tay vung lên, một dòng khí vô hình nghiền áp về phía bọn họ.
Người nọ cả kinh, chuyển tấn công lại thành phòng thủ, nhưng chậm một bước. Dòng khí đánh đến mạnh mẽ lại nhanh lẹ, đánh trúng ngực hắn, thân hình bay về phía sau, đụng vào vách tường.
"Phốc!" Đây là cái sức mạnh gì!
Trong nháy mắt vừa rồi kia, hắn cảm giác mình bị chi khí tử vong bao phủ, vô cùng đáng sợ.
Không được, xem ra hôm nay gặp phải phiền phức, hắn không thể dây dưa với hai người này nữa.
Dư quang quét xung quanh, thân hình cong lại nhảy lên đầu tường, nháy mắt liền biến mất trước mặt Vu Hoan.
Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, cũng đuổi theo.
Người nọ chạy một khoảng cách, thấy phía sau không có người đuổi đến, tim treo lên mới hạ xuống vài phần.
"Hôm nay ra cửa đúng là không nhìn lịch hoàng đạo, gặp được một tai tinh như thế..."
Không đúng, nha đầu kia sao nhìn quen mắt thế nhỉ?
"Tai tinh? Nói ta à?" Giọng nói kiều mềm vang trên đỉnh đầu hắn.
Sắc mặt người nọ trắng bệch, thiếu chút nữa không thở được, trợn tròn đôi mắt nhìn đỉnh đầu.
Thiếu nữ áo tím bay bay đứng trên không trung, vô số hào quang ở phía sau nàng nở rộ, giống như tiên nữ hạ phàm.
Nhưng nụ cười trên mặt kia lạnh nhạt mà trào phúng, nháy mắt là có thể kéo người từ trên thiên đường xuống địa ngục.
"Đối với các ngươi mà nói, ta thật đúng là một tai tinh." Vu Hoan đáp xuống đầu tường bên cạnh, Dung Chiêu lại dừng ở phía sau hắn, không cho hắn có đường lui.
"Ngươi... ngươi..." Hắn nhớ ra người này là ai rồi.
Bách Lý Vu Hoan.
Vai ác số một trên đại lục, còn không phải là tai tinh sao?
"Hiện tại có thể nói rồi không? Thẩm gia các ngươi đang đánh chủ ý gì lên cửa hàng Thịnh Gia?" Vu Hoan thuận thế ngồi xổm trên đầu tường, trên cao nhìn xuống người nọ.
"Không hiểu ngươi đang nói cái gì." Người nọ mạnh miệng như cũ.
Vu Hoan bĩu môi, trong mắt lưu chuyển tia khinh miệt: "Không nói thì thôi, cùng lắm thì ta đi diệt Thẩm gia. Người chết, còn có thể làm nên trò trống gì?"
Tâm can của người nọ đều đang run rẩy, những lời này cũng chỉ có nữ nhân này mới dám nói.
"Ngươi có quan hệ gì với cửa hàng Thịnh Gia?" Bọn họ nhằm vào là cửa hàng Thịnh Gia, nữ nhân này sao lại chạy tới quấy rối?
"Không có quan hệ gì, ta chỉ thích lo chuyện bao đồng đấy không được sao?"
Phốc...
Cái này gọi là lo chuyện bao đồng sao?
"Dung Chiêu, giết hắn." Vu Hoan ngoắc ngoắc ngón tay với Dung Chiêu, có uy hiếp với cửa hàng Thịnh Gia, một đứa nàng cũng không chừa.
Mặt Dung Chiêu vô cảm đi đến gần người nọ, người nọ thật sự có chút luống cuống, trực giác nói cho hắn biết hắn không đánh lại người nam nhân này.
Trên người nam nhân này có loại khí thế làm hắn nhịn không được thần phục, thật giống như chỉ cần nam nhân này đứng trước mặt hắn, tứ chi hắn liền không nghe theo sai sử, thân thể cũng không còn là của mình nữa.
"Ta... ta nói, ta nói... đừng... phụt..."
Hắn cúi đầu, trước ngực hắn nhiều thêm một lổ thủng, thần sắc dùng ở hình ảnh đang hoảng sợ.
Vu Hoan nhảy xuống đầu tường, cong khóe môi, cười vô cùng châm biếm: "Lúc ta bảo ngươi nói ngươi không nói, bây giờ muốn nói? Chậm."
Dung Chiêu: "..." Vừa rồi hắn không hề ra tay, người ra tay chính là Vu Hoan.
Tính tình thay đổi thất thường của nữ nhân này, quả nhiên vẫn không thay đổi.
Ánh sáng trong mắt người nọ tán loạn, đảo mắt liền không còn ánh sáng nữa, thẳng tắp ngã xuống.
"Thẩm gia... thật đúng là không sợ chết." Vu Hoan hừ lạnh một tiếng, trong lòng lại có chút lo lắng.
"Vừa rồi hắn cũng đang định nói, vì sao nàng lại giết hắn?" Như vậy ít nhất thì có thể biết được Thẩm gia có ý đồ gì.
Vu Hoan cười cười: "Ngươi cảm thấy người có cấp bậc Vương Giả, sẽ bán đứng Thẩm gia?
Dung Chiêu: "..."