Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Nại Nại
(Đọc ở trang chính chủ wattpad là ủng hộ và tôn trọng editor. Cám ơn mọi người.)
___
"Đờ mờ, đây là muốn đánh nhau à? Đó không phải là không chết không vừa lòng không?" Vu Hoan dựa vào ngực Dung Chiêu, nhìn về phía các khe rãnh kia.
Dung Chiêu bất đắc dĩ thở dài, tâm trạng của nữ nhân này hiện tại còn có thể tốt vậy sao?
Hoàn toàn không có ý muốn bay lên chém người!
Nếu đổi lại là bình thường, còn không phải là một giây bay lên chém đám người đó thành cặn bã sao?
Thần Phong vỗ vỗ tro bụi trên người, nhìn khẽ rãnh kia trào phúng cười nói: "Có thể đánh chết ngươi thì toàn bộ đại lục đều vui vẻ một đoạn thời gian, vì đại lục cống hiến, ngươi có phải nên vui hay không?"
"Sao ngươi không bảo ta đi chết luôn đi?" Vu Hoan trợn mắt trắng, đứng thẳng người.
Thần Phong không phủ nhận gật gật đầu: "Lời này rất có đạo lý, vậy ngươi đi không?"
Vu Hoan nhếch miệng, nhe ra một hàm răng trắng, âm u nói: "Ta không ngại đưa ngươi đi cùng."
Thần Phong nhún vai: "Muốn bổn thiếu gia chết chỉ sợ có chút khó. Dù sao bổn thiếu gia cũng là thần y."
Phốc...
Khó trách lúc trước hắn bị đánh cũng không đánh trả, có bản lĩnh thì đúng là tùy hứng mà!
"Ầm! Ầm!"
"Rầm!"
Vài âm thanh liên tiếp vang lên, toàn bộ ngọn núi dường như đang run rẩy.
Rừng trúc xanh biếc hoàn toàn thay đổi, mặt đất đều là khe rãnh.
Ba nam nhân áo choàng kia quả thật giống như khai quả, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Sở Vân Cẩm hiện tại cũng đỏ ửng khuôn mặt nhỏ, có chút thở không nổi.
"Rốt cuộc các ngươi muốn làm cái gì?" Sở Vân Cẩm nghiến răng nghiến lợi đối diện với nam áo choàng.
Nàng ta vừa ra ngoài đã gặp được ba người này, không nói tiếng nào đã bay lên tấn công nàng ta.
"Ngươi chết." Nam áo choàng đáp lại một câu rất nhanh, sau đó dưới chân chuyển một chút, thân thể nhảy lên đến trước mặt Sở Vân Cẩm.
Linh lực gào thét hướng đến mặt Sở Vân Cẩm.
Sở Vân Cẩm xoay người tránh đi, linh lực trong cơ thể đột nhiên giống như bị chặt đứt mắt xích, không thể hội tụ được, thân thể bắt đầu rơi xuống dưới.
Sao lại thế này?
Sở Vân Cẩm có chút hoảng loạng, tuy nàng ta có chút kiệt sức, nhưng còn chưa đến độ không thể sử dụng linh lực chứ.
Tiếng rít gào bên tai càng lúc càng lớn, trong lòng Sở Vân Cẩm càng hoảng loạng, mặc kệ nàng ta làm thế nào cũng không có cách nào điều động linh lực trong cơ thể.
Ánh sáng bên cạnh đột nhiên tối sầm lại, nàng ta quay đầu liền nhìn thấy nam áo choàng, trên khuôn mặt lạnh lẽo cứng ngắt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Vừa rồi...
Đúng rồi, vừa rồi có một cổ linh lực mềm nhẹ đánh vào trên người nàng ta.
Nàng ta tưởng là linh lực bình thường, xem ra không phải như vậy.
Là người nam nhân này giở trò quỷ.
Trong tay nam áo choàng ngưng tụ linh lực, hướng về phía nàng ta.
Sức mạnh bàng bạc kia cắt qua không khí bay thẳng đến nàng ta.
Sở Vân Cẩm cắn răng, tiếng nói mềm nhẹ đột nhiên trở nên cao hơn: "Tuyết Vực."
Dứt lời, một thân ảnh thiếu niên đột nhiên từ trong không khí lộ ra, ôm Sở Vân Cẩm bay lên một nơi rất cao, tránh khỏi đòn tấn công kia.
Nam áo choàng dừng ở phía dưới, ngửa đầu quan sát, tựa như đang xác định thực lực của thiếu niên kia.
"Đó là thần thú?" Vu Hoan như suy nghĩ gì đó nhìn không trung.
Thú nhỏ trong ngực Vu Hoan lộ ra một cái đầu, đôi mắt cũng không mở, mà dùng cái mũi ở trong không khí không ngừng ngửi.
"Chi chi chi chi, chi chi chi chi!!" Có ăn có ăn, mau cướp mau cướp!!
Vu Hoan: "..." Không cần phải nói, tuyệt đối là thần thú.
Vu Hoan nhét thú nhỏ vào trong ngực Dung Chiêu, cảnh cáo nói: "Đó chính là Sở Vân Cẩm, mạng nho nhỏ của ngươi đừng hòng đụng đến."
"Chi chi chi chi chi chi, chi chi chi chi?" Sở Vân Cẩm là cái gì, có thể ăn không?
Vu Hoan đỡ trán, con hàng này ngoại trừ ăn còn biết cái gì!
Rốt cuộc nàng nuôi nó làm gì!
Vu Hoan bĩu môi, lại lần nữa chuyển ánh mắt nhìn không trung.
Đó là thần thú gì thế?
"Thượng cổ có bốn thần thú, Kim Long, Tử Phượng, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Đồng tử màu vàng không phải Kim Long thì chính là Bạch Hổ."
(Kim Long: rồng vàng, Tử Phượng: phượng hoàng tím, Bạch Hổ: hổ trắng, Huyền Vũ: một con vừa là rắn vừa là rùa. Mình tra trên mạng là thế này
Còn tứ linh là vậy
Mình để giống trong tiếng Trung là Kim Long, Tử Phượng, Bạch Hổ và Huyền Vũ, chắc là do má thay đổi lại. Còn ở trong phong thủy có bốn con Tứ Linh là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước (Phượng Hoàng) và Huyền Vũ. Mình không biết Huyền Vũ trong truyện giống không vì má cũng không có miêu tả kỹ con này, chỉ gọi là Huyền Vũ thôi.)
Thần Phong không biết từ đâu lắc mông đến, giống như hạ quyết tâm phải lắc lư trước mặt Vu Hoan vậy.
"Trên người nó không có tôn quý mà Kim Long nên có. Vận may của nữ nhân này cũng không tồi, thế mà có được một con thần thú thượng cổ khế ước. Đáng tiếc..." Thần Phong lắc đầu.
Vu Hoan xấu hổ, con hàng này nói chuyện đều thích nói thêm hai chữ 'đáng tiếc' phía sau thế?
"Đáng tiếc nó bị thương nặng, thiệt thòi lớn." Vu Hoan tiếp được lời nói của Thần Phong.
"Ngươi cướp lời kịch của ta." Con ngươi nửa híp của Thần Phong mở to vài phần.
Vu Hoan cong môi, cười châm chọc: "Do ngươi chậm, còn trách ta?"
Bọn họ ở dưới nói chuyện đến khí thế ngất trời, người phía trên cũng đánh đến khí thế ngất trời.
Quả nhiên, bởi vì Bạch Hổ bị thương, lại phải bảo vệ Sở Vân Cẩm, căn bản không có sức tấn công.
"Xem ra là nó bị thương không nhẹ, nếu không cũng không đến tìm sư thúc."
"Sư thúc của ngươi treo chắc rồi." Vu Hoan chỉ bên kia.
Nàng đứng xem diễn vì những người này không có liên quan gì đến nàng, nhưng tên lang băm này không hề lo lắng chút nào à?
Tốt xấu gì người bên kia cũng là sư thúc của hắn đó!
Thần Phong ngáp dài: "Bổn thiếu gia da thịt non mịn, làm sao là đối thủ của bọn bọ được. Sư thúc mà treo thì cũng là do số mệnh của ông ấy thôi. Bổn thiếu gia sẽ về bẩm báo lại với sư phụ, để sư phụ hậu táng sư thúc."
Vu Hoan: "..." Lòng dạ hiểm độc là đây.
Đồng tình nhìn Thích Bách Khô liếc mắt một cái, có được một tên sư điệt như thế cũng thật là số mệnh mà!
"Bạch Hổ? Ồ... thật đúng là bất ngờ nha." Ánh mắt nam áo choàng nhìn Bạch Hổ nóng bỏng, như đang nhìn thấy vật trân bảo gì đó.
Cũng đúng, đó chính là thần thú đó.
Còn không phải là thần thú bình thường, có thể không kích động sao?
Chỉ là...
Vu Hoan lại cảm thấy ánh mắt của hắn có chút không đúng, còn không đúng ở đâu nàng lại không nói nên lời.
"Ngươi có nhìn thấy Sở Vân Cẩm sử dụng Linh Lung Kiếm không?" Vu Hoan hỏi Dung Chiêu bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu, hình như nàng không thấy Sở Vân Cẩm dùng Linh Lung Kiếm.
Dung Chiêu lắc đầu.
"Kỳ lạ, chẳng lẽ nữ nhân này tặng Linh Lung Kiếm cho người khác rồi sao?"
Dung Chiêu đen mặt, cho rằng ai cũng giống ngươi sao? Thần Khí mà mắt cũng không chớp mà tặng cho người khác à?
"Tuyết Vực, đi." Giọng nói của Sở Vân Cẩm run rẩy.
Những người này quá mạnh.
Nàng ta không phải là đối thủ của bọn họ.
Trước chạy tương đối tốt.
Dư quang quét đến đám người Vu Hoan đang xem diễn phía dưới, Sở Vân Cẩm cắn chặt hàm răng trắng.
Quả nhiên mỗi lần gặp phải Bách Lý Vu Hoan, nàng ta liền phải gặp xui xẻo.
Tức chết nàng ta.
"Muốn chạy, không có cửa đâu." Nam áo choàng hét lớn một tiếng, bàn tay vung lên muốn chưởng về phía sau lưng Tuyết Vực.
Tuyết Vực gầm nhẹ, tiếng hổ gầm lan tràn toàn bộ không gian, ánh sáng từ bốn phương tám hướng bao bọc lấy nó.
Nam áo choàng kia bị ánh sáng ngăn cản, không đến gần Tuyết Vực được.
Ánh sáng từ từ ngưng tụ thành một hình cầu to lớn, một con Bạch Hổ khổng lồ to lớn thoát khỏi vòng sáng, Sở Vân Cẩm được nó ngậm trong miệng.
Chớp mắt liền biến mất ở phía chân trời.
Nam áo choàng đuổi theo, một khoảng trời đất bên này rất nhanh đã yên tĩnh xuống.
Vu Hoan cùng Dung Chiêu liếc nhau, xong rồi?
Không hề kinh thiên động địa một chút nào hết!
Thần thú lên sân khấu mà lại chạy trối chết!
"Chi chi chi!" Thú nhỏ không ngừng dùng móng vuốt lay mu bàn tay của Dung Chiêu: "Chi chi chi chi chi chi..."
Mau đuổi theo mau đuổi theo, đồ ăn chạy rồi kìa!
Vu Hoan liếc thú nhỏ một cái, vô cùng đau đầu nhíu mày.
Nhìn thấy ăn mà như nhìn thấy đối tượng giao phối vậy, quả thật!