Tiếng giày cao gót từ xa tiến tới, Dạ Cô Tinh đã mặc xong áo khoác, nhàn nhã ngồi trên sô pha uống nước.
Khi tiếng bước chân dừng lại, Dạ Cô Tinh ngước mắt nhìn về phía cửa.
Ngoài cửa là một cô gái mặc một chiếc áo len trắng, vạt áo được buộc thành một chiếc nơ xinh xắn ở bên hông, cùng với quần jean lưng cao và đôi giày vải trắng trơn. Chỉ mặc đơn giản thế thôi cũng đủ tôn lên vóc dáng vô cùng hoàn hảo của cô gái đó rồi.
Vạt áo được buộc lên làm nổi bật đường cong quyến rũ, và chiếc quần jean lưng cao tôn lên đôi chân thon dài của cô ấy.
Ngũ quan không thể nói là quá tinh xảo, nhưng cũng không đến nỗi nào, đôi mắt hai mí to tròn, đôi môi anh đào nhỏ nhắn, nước da trắng nõn, phần đuôi tóc hơi xoăn cùng với tóc mái kiểu Hàn Quốc vô cùng đáng yêu. Lúc cô gái bước vào, cả người nhàn nhã không thể tả. Dạ Cô Tinh chỉ cảm thấy một hơi thở trẻ trung vườn trường ập tới.
Không thể phủ nhận rằng cô gái trước mặt trông rất trẻ trung và tràn đầy sức sống, nhưng ánh mắt của cô gái lại lãnh đạm và u ám. Khoảnh khắc đó, Dạ Cô Tinh dường như đã nhìn thấy một tâm hồn tĩnh lặng mà trang nghiêm.
“Cô Cố, mời ngồi.”
Cố Nam An đi đến ghế sô pha đối diện Dạ Cô Tinh ngồi xuống, người giúp việc đưa cho cô ta một tách trà xanh. Trong tách thuỷ tinh, những lá trà nhanh chóng nở ra và nổi bồng bềnh dưới làn nước nóng. Cô ta hơi ngước mắt lên và tỏ ý cảm ơn. Nhưng khi người giúp việc quay lưng rời đi thì cô ta kêu lại.
“Làm phiền cô, đổi giúp tôi một cốc nước lọc. Giống cốc nước của cô chủ của cô ý!” Cô ta chỉ vào cốc trong tay Dạ Cô Tinh.
Người giúp việc liếc nhìn Dạ Cô Tinh. Sau khi nhận được sự đồng ý, cô ta nhanh nhẹn bưng tách trà đi và thay bằng nước lọc.
“Cảm ơn.”
“Cô chủ?” Dạ Cô Tinh để ý đến cách xưng hô vừa rồi của cô gái.
Cố Nam An ngước mắt, nhíu mày và tỏ vẻ hoài nghi: “Không phải sao? Tôi thấy ở cửa có đôi giày của đàn ông mà.” Sau đó, cô gái chỉ vào cái bụng bầu hơi nhô được che bởi chiếc áo khoác đen: “Con cũng đã có rồi! Chắc hẳn cô cũng phải có chồng rồi chứ?”
Cô ta thậm chí còn không ngạc nhiên trước thông tin Dạ Cô Tinh mang thai, điều này không khỏi khiến Dạ Cô Tinh sửng sốt.
Lúc này, Cố Nam An đã uống hết nửa cốc nước, rồi cô ta đứng dậy và tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Cố Nam An, biên kịch của bộ phim “Yên Chi Lệ”. Đạo diễn Lý bảo tôi gửi kịch bản cho cô.”
Vừa dứt lời, cô ta đưa tay về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh định đứng dậy bắt tay cô ta để thể hiện sự tôn trọng, nhưng còn chưa kịp đứng dậy đã bị Cố Nam An cản lại: “Ấy, cô đừng đứng lên như thế chứ! Mau ngồi xuống đi, phụ nữ mang thai đi đứng rất bất tiện.”
Sau đó cô ta cũng ngồi xuống, chồm người về phía trước, tay vẫn đưa ra. Dạ Cô Tinh chỉ có thể ngồi bắt tay lại.
“Cô… có vẻ như không tò mò về việc tôi mang thai nhỉ?” Dạ Cô Tinh cực kỳ thích thú hỏi, đầu ngón tay nghịch sợi dây chuyền mà lúc sáng Diệp Nhĩ đã mang về cho cô từ quầy hàng của Chanel.
Vì là người đại diện, nên mỗi khi Dạ Cô Tinh xuất hiện trước công chúng, cô đều phải đeo Trà Liễm do Chanel sản xuất để nhằm mục đích quảng bá.
Cố Nam An nghi ngờ nhìn người phụ nữ đẹp như tranh vẽ ở trước mặt, rồi đáp lại: “Phụ nữ sinh con thì có gì kỳ quặc đâu chứ? Chẳng lẽ đàn ông còn biết sinh con nữa sao?”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Có lý đấy.”
Cố Nam An mỉm cười.
Nếu hôm nay người ngồi đối diện là một kẻ buôn chuyện, thì ngày mai tin tức “Áo Tím có thai” sẽ càn quét toàn bộ làng giải trí như một cơn cuồng phong. Quả là không ngoa chút nào khi nói vậy, bởi độ nổi tiếng của Áo Tím cũng là rất cao!
“Vậy cô biết tôi là ai không?”
Cố Nam An càng thêm khó hiểu, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh, như thể đang phân biệt xem người trước mặt có phải là người bình thường không, rồi hỏi: “Cô không phải là người mà đạo diễn Lý bảo tôi gửi kịch bản sao? Ưm … cô là Dạ Cô Tinh, là diễn viên, đúng chứ? Trông cô xinh đẹp như thế còn gì!”
“Uh…” Dạ Cô Tinh nghi ngờ hôm nay có chuyện lạ. “Cô bình thường không xem TV hay lướt Weibo gì sao?”
Nếu không phải như vậy, Dạ Cô Tinh thực sự không thể tìm ra lý do nào khiến một người bình thường nhìn thấy cô lại không hề có phản ứng gì cả.
Không phải cô tự luyến, mà thật sự ai cũng sẽ như vậy á! Dạ Cô Tinh chỉ là cảm thấy kỳ quái, cô gái này quá mức thản nhiên, nhìn thấy cái bụng nhô ra của cô mà cũng không có phản ứng gì cả. Quả thực, đúng như lời cô ta nói – phụ nữ sinh con là lẽ thường tình. Có cái gì kỳ lạ đâu chứ?
Hoặc có lẽ chỉ có đàn ông sinh con mới có thể khơi dậy chút tò mò của cô gái này.
Dạ Cô Tinh cảm thấy cô gái này chắc chắn là không biết gì về giới giải trí, nếu không cô ta sẽ không bình thản ung dung như vậy, quả nhiên —
“TV? Weibo?” Cố Nam An trợn tròn mắt. “Làm sao mà tôi có thể hứng thú với mấy cái thứ rác rưởi đó được chứ?”
Dạ Cô Tinh tự nhiên rất có hứng thú, lại hỏi: “Vậy chứ bình thường cô làm gì?”
Cô ta suy tư một hồi, rồi dõng dạc nói: “Thì viết bản thảo, sửa bản thảo, viết kịch bản, sửa kịch bản.”
Sau một lúc, cô ta nói thêm: “Còn có đi đưa kịch bản nữa.”
Dạ Cô Tinh kết luận rằng người phụ nữ thanh tú và ưa nhìn trước mặt cô chính là người sống quá xa xã hội rồi.
“Đây.” Cô ta đưa kịch bản cho Dạ Cô Tinh: “Chị xem thử đi!” Tồi giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Vẫn còn một tiếng đồng hồ, cô mau mau xem đi, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi tôi.”
Sau đó cô ta lại vuốt cằm và dùng ánh mắt không hề kiêng dè mà tỉ mỉ dò xét Dạ Cô Tinh, tự nhủ: “Nếu cô đóng vai Yên Chi thì trông vẻ ngoài được đấy! Nhưng không biết kỹ năng diễn xuất của cô có thể vượt qua cửa ải lần này không…”
Dạ Cô Tinh nhìn chồng kịch bản dày cộp ở ngay trước mặt. Thực ra mà nói, nó có khi dày bằng cuốn “Từ điển Tân Hoa xã” ấy, cô nhất thời có chút sửng sốt, hỏi lại: “Phải xem ngay bây giờ sao?”
“Bây giờ không xem thì còn để khi nào xem nữa chứ?”
“Cô cứ để kịch bản ở đó đi, lúc khác tôi xem. Chỗ nào không hiểu thì lại gọi cho cô. Cô thấy thế nào?”
Cố Nam An dường như đã nghe thấy điều gì đó khó tin: “Không rèn sắt khi còn nóng, chả nhẽ chờ nó nguội mới rèn à!”
Dạ Cô Tinh cong môi, không có chút gì tức giận, cười dịu dàng, rồi nói: “Cô Cố nói chuyện rất thẳng thắn đấy.”
“Ồ, cảm ơn quá khen rồi. Cô xem trước đi!”
Lần đầu tiên, Dạ Cô Tinh có cảm giác bất lực vô cùng, nhưng phải công nhận cô gái này thật thú vị.
Trông cô ta có vẻ còn khá trẻ, còn biết cách ăn mặc, không ngờ logic của cô ta lại còn kỳ quái đến vậy. Dù sao Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy người cô gái này không giống người bình thường.
Quả nhiên là cao thủ, cho dù có dở trò như thế nào đi chăng nữa – cũng không thể địch lại! Không thể đấu lại!
Dù sao Dạ Cô Tinh cũng cảm thấy buồn chán, An Tuyển Hoàng thì có việc phải làm. Diệp Nhĩ thì đi làm. Sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, tuần trước Dạ Thất và Chử Vưu cũng đều đã rời đi rồi. Dạ Thất vội vàng trở về phía Nam để giải quyết chuyện của Dạ Xã, trong khi đó Chử Vưu trở lại Chiến Phủ tiếp tục tranh giành quyền lực. Tịch Cẩn và Minh Triệt đã ở trong phòng y tế dưới tầng hầm ba ngày không ra ngoài rồi, việc ăn uống của bọn họ đều do người giúp việc đem đến. Còn lại họ tự giải quyết. Một “bác sĩ kỳ quặc” và một “bác sĩ ma quỷ” đụng độ nhau, ắt hẳn kiểu gì cũng sẽ có chuyện!
Ồ, vẫn còn Minh Chiêu, nhưng anh ta giống như không khí vậy, có cũng như không.
Vì vậy, bỗng nhiên một cô gái thú vị từ đâu xuất hiện khiến cuộc sống của cô bớt buồn tẻ hẳn đi. Cô cầu còn không được ấy chứ! Dạ Cô Tinh vui vẻ nhận lấy xấp giấy, rồi cúi đầu lật xem từng trang.
Chỉ là xem lướt thôi, nhưng mà đã khiến cô nhập tâm đến như vậy rồi.
“Yên Chi lệ”, cái tên này thật đẹp, câu chuyện cũng thật hay.
Kịch bản kể về câu chuyện tình yêu trắc trở ba đời người giữa đào hoa yêu tên là Yên Chi và một người đàn ông.
Cốt truyện sinh động cùng những câu thoại hài hước nhưng đầy bi thương, khiến đào hoa tiểu yêu trong vở kịch này như được sống lại.
Bộ phim truyền hình dự kiến có năm mươi hai tập. Lúc đầu Dạ Huy Nguyệt còn do dự, cậu cảm thấy quá nhiều tập và khó tránh khỏi bị rườm rà. Nếu đóng vai nữ chính thì chuyện này không phải là chuyện tốt đối với Dạ Cô Tinh.
Năm mươi hai tập, khó tránh người ta nghĩ ngay đến mấy bộ phim lê thê dài dòng.
Xuất phát điểm ban đầu của Dạ Cô Tinh cao hơn các diễn viên bình thường. Khi vừa mới chập chững vào nghề, người ta sẽ làm từ những việc nhỏ nhất chẳng hạn như việc đóng vai phụ trong các bộ phim truyền hình. Trái lại, Dạ Cô Tinh thì khác, cô đã có xuất phát điểm là vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh. Quả thực, dùng câu “một bước lên tận trời xanh” để miêu tả sự nghiệp của Dạ Cô Tinh cũng không quá chút nào!
Giống như cùng một điểm kết thúc, nhưng vạch xuất phát của Áo Tím cao hơn tất cả những người ngôi sao khác!
Trong ngành đều không truyền câu nói —– một bài hát hay sẽ khiến người nghe cảm nhận được câu chuyện trong đó, mà câu chuyện đó hay nữa thì càng để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người nghe.
Do đó có thể thấy, phim điện ảnh dẫn đầu xu hướng, mà Dạ Cô Tinh chính là người tự nhiên đùng một cái leo lên đỉnh. Chính vì vậy, rất nhiều ngôi sao phim truyền hình trong cuộc đã có những lời chỉ trích về Áo Tím.
Vốn dĩ Dạ Cô Tinh không cần phải tham gia dự án phim lần này làm gì, nhưng cô cũng không tiện từ chối một người đạo diễn nổi tiếng trong giới như Lý Khôn.
Lý Khôn, tốt nghiệp khoa đạo diễn Hoa Ảnh, đã làm việc cật lực trong giới điện ảnh nhiều năm qua và giành được nhiều giải thưởng. Tuy sự nghiệp đang lên như diều gặp gió, nhưng ông ta lại đột ngột rút lui khỏi giới điện ảnh và chuyển hẳn sang lĩnh vực phim truyền hình. Điều này không khỏi khiến mọi người bị sốc. Dù vậy, hiện tại, ông ta vẫn được công chúng yêu mến và được tôn là “đạo diễn có tâm” nhất hệ mặt trời.
Như chúng ta đã biết, phim truyền hình và phim điện ảnh là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Thời lượng của phim truyền hình thì dài, được tính theo số tập và chủ yếu dùng để giải trí cho công chúng. Trái lại, thời lượng dài nhất của phim điện ảnh cũng chỉ chưa đầy hai ba tiếng đồng hồ, hay còn được gọi là phim một tập, nhằm mục đích sử dụng hình ảnh cô đọng để thể hiện đầy đủ nội dung phim!
Phim truyền hình chú trọng đến tính toàn vẹn của cốt truyện, trong khi phim điện ảnh thường sử dụng phương pháp mở để khán giả tự tưởng tượng.
Cái mà phim truyền hình quan tâm chính là thời lượng bộ phim, trong khi cái mà phim điện ảnh quan tâm chính là các cảnh quay sinh động, lôi cuốn người xem!
Tất cả những điều này đã khiến phim truyền hình để lại ấn tượng xấu trong lòng công chúng. Đó chính là “vừa dở vừa dài” cùng với “kịch bản nghèo nàn”.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của Lý Khôn đã làm thay đổi hoàn toàn cách nhìn nhận của công chúng về phim truyền hình. Đối với những bộ phim do ông sản xuất, trước hết, khâu tuyển chọn kịch bản là vô cùng khắt khe. Nó là nền móng của một tác phẩm. Kịch bản mà hay và độc đáo thì mới có thể thu hút được người xem. Ngược lại, nếu nó không hay thì cũng thất bại mà thôi!
Sau đó, là đến bước chọn diễn viên, đạo diễn Lý Khôn luôn tuân theo nguyên tắc thà chậm mà chắc. Nếu không thể tìm được một diễn viên giỏi và hợp vai, thì ông sẽ giữ cái kịch bản đó vô thời hạn cho đến khi nào tìm được diễn viên phù hợp mới quay.
Bộ phim “Yên Chi lệ” này thực ra được chuyển thể từ một cuốn tiểu thuyết, nhưng tác giả của cuốn tiểu thuyết này không may đã qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Năm trước kịch bản này đã được cháu gái của tác giả tiến hành cải biên, chắc hẳn chính là cô gái tự xưng là “biên kịch” này rồi!
Nhưng vì Lý Khôn vẫn chưa chọn được nữ chính phù hợp nên việc này bị trì hoãn trong một thời gian dài, cho đến khi bộ phim “Bầu trời thành phố” được khởi chiếu. Sau khi Lý Khôn rời khỏi rạp, ông mặc kệ những ánh nhìn ngạc nhiên của mọi người xung quanh mà bật cười lớn ba tiếng. Sau đó, ông nhanh chóng liên hệ với Dạ Huy Nguyệt!
Có trời mới biết, lúc đó Dạ Huy Nguyệt đã ngủ rồi, bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Sau khi nói chuyện với Lý Khôn một lúc, cậu đã bị cảm động trước sự chân thành của Lý Khôn, nên đã nhận lời giúp ông chuyển lời mời đóng phim truyền hình đến Dạ Cô Tinh.
Nếu không có cuộc trò chuyện này, có lẽ Dạ Huy Nguyệt sẽ từ chối ngay lập tức, bởi với siêu phẩm “Bầu trời thành phố”, con đường sự nghiệp tương lai của Dạ Cô Tinh đã có thể phát triển trong giới điện ảnh đỉnh cao rồi. Do đó, về cơ bản cô không cần phải lao tâm khổ tứ với phim truyền hình làm gì cả.
Dạ Huy Nguyệt vô cùng ngưỡng mộ Lý Khôn, bởi hồi đó, bộ phim truyền hình duy nhất mà cậu xem từ đầu đến cuối chính là bộ phim do đạo diễn Lý sản xuất.
Vì vậy, không cần lo lắng về vấn đề phim dở. Nhưng có điều năm mươi hai tập thì quá nhiều, khó tránh làm người ta nghi ngờ về chất lượng tác phẩm. Hơn nữa Dạ Cô Tinh còn đang mang thai, đến khi sinh bé con ra còn phải ở cữ, ở cữ xong còn phải chăm con nữa. Bận rộn như vậy rồi, nếu còn thêm khối lượng công việc khổng lồ như thế nữa, cậu sợ rằng cô sẽ chịu không nổi.
Sau khi cân nhắc đắn đo, Dạ Huy Nguyệt quyết định giao quyền lựa chọn cho Dạ Cô Tinh.
Chính vì cô đã đồng ý lời mời, nên mới có chuyện người ta cử người tới gửi kịch bản cho cô.
Lật trang cuối cùng, vẻ thoải mái trên mặt Dạ Cô Tinh không còn, thay vào đó là một loại trầm tư và trịnh trọng.
Khẽ thở dài một tiếng, cô phải công nhận đây là một kịch bản hoàn hảo, hoàn mỹ không chê vào đâu được!
Bộ phim được chia làm ba phần, mỗi phần là một kiếp. Hoa đào vẫn tỏa bóng, nhưng nhân gian đã lụi tàn từ lâu.
Dạ Cô Tinh lập tức nghĩ ngay đến tác phẩm nghệ thuật uyên bác “Thời gian tươi đẹp nhất”của đạo diễn nổi tiếng Đài Loan- Hầu Hiếu Hiền.
Đó là một bộ phim với thời lượng chỉ vỏn vẹn trong hai tiếng đồng hồ, nhưng cũng đủ để kể về chuyện tình đẹp đẽ của nam chính và nữ chính ở ba thời đại khác nhau. Bộ phim gần như thể hiện được sự ngọt ngào và cay đắng của tình yêu qua lối phim câm – mang đậm phong cách sáng tạo độc đáo cùng với hàm ý sâu sắc của Hầu Hiếu Hiền!
Tuy nhiên, hầu hết mọi người đều không hiểu mạch phim đang nói về cái gì, vì vậy tại thời điểm đó bộ phim này không mấy nổi tiếng.
Mặc dù cốt truyện của “Yên Chi lệ” có phần hơi giống với bộ phim đó, nhưng phong cách quay phim của Lý Khôn rõ ràng và mới mẻ hơn, thẳng thắn và dễ hiểu hơn, phù hợp với thẩm mỹ của công chúng.
Phần đầu: “Đào chi yêu yêu”, chàng thiếu niên tình cờ gặp gỡ Đào hoa tiểu yêu.
Khi đó, nàng là hoa yêu ngốc nghếch bên bờ sông Tương Thuỷ, còn chàng là mỹ nam thiên hạ đang cùng mọi người du ngoạn trên chiếc thuyền hoa.
Phần hai: “Chước chước kỳ hoa”, ngàn năm đợi chờ, chỉ để gặp lại lần nữa.
Gặp lại nhau nhưng ký ức của hai người đều không còn nữa, vì thế mà chuyện tình của họ phải bắt đầu lại từ đầu. Cô là cô gái hồng lâu nổi tiếng nhất Thượng Hải, còn anh là sĩ quan trẻ cao cao tại thượng.
Phần ba: “Hoa thệ thuỷ lưu”, vòng lặp luân hồi, lần cuối cùng ta gặp nhau.
Ở thế kỷ phồn hoa, cô là một cô gái mạnh mẽ nhưng mắc bệnh ung thư, còn anh là bác sĩ điều trị của cô.
Gặp nhau là định mệnh phải chia xa, và tình yêu cuối cùng cũng phải chia lìa. Nếu không phải kiếp này chia ly thì làm sao kiếp sau gặp lại được chứ?
Dạ Cô Tinh phải thừa nhận rằng đây là một câu chuyện vô cùng cảm động với ý tưởng mới lạ.
“Cô đồng ý chứ?” Cố Nam An đột ngột nói, Dạ Cô Tinh có chút sửng sốt.
“Tôi thấy…” Một chút ngập ngừng hiện trong mắt cô gái, nhưng sau khi đấu tranh tư tưởng, cô ta vẫn quyết định nói: “Cô sẽ trở thành linh hồn của Yên Chi… à không, có lẽ, Yên Chi mới chính là linh hồn của cô…”
“Cô là biên tập à?” Dạ Cô Tinh cố ý hỏi.
“Đúng thế! Tôi nhớ lúc nãy khi giới thiệu bản thân đã từng nói qua rồi mà!”
Dạ Cô Tinh gật đầu: “Vậy cô chính là cháu gái của Ngôn Chi rồi.” Cô dùng câu khẳng định.
Ngôn Chi, người đã chết trong một vụ tai nạn xe hơi, chính là tác giả của cuốn tiểu thuyết “Yên Chi lệ”.
Trong ánh mắt bình tĩnh của Cố Nam An dường như có những cảm xúc bất ổn và dao động không thể giải thích rõ, như thể nó sẽ tràn ra trong giây tới, nhưng cô ta đã kịp thời kìm chế lại, rồi đáp: “Đúng vậy.”
“Tôi không có ý định khơi lại vết thương lòng của cô. Tôi chỉ muốn nói rằng kịch bản này là tâm huyết của cô, và nó cũng là… tâm huyết của Ngôn Chi, nhưng tại sao cô nghĩ rằng tôi có thể làm được chứ.”
“Bởi vì, tôi nhìn thấy trong đôi mắt của cô có xúc động. Cô tôi đã từng nói rằng, một người độc giả tốt cũng sẽ là một người truyền đạt giỏi. Người đọc thấu hiểu được ẩn ý chứa đựng trong từng câu chữ, ý nghĩa sâu xa được thể hiện, càng hiểu rõ hơn ý đồ ban đầu của tác giả và tôn trọng tâm huyết của tác giả!”
Như lời Phật đã nói, vì hiểu được nên mới từ bi.
Đôi mắt Cố Nam An như lóe ra hai đốm lửa nhỏ, đỏ rực và ấm áp, cô ta nói: “Tôi tin chú của mình, vì trên đời này, chú ấy là người hiểu cô của tôi nhất!”
Dạ Cô Tinh đã bị sốc, hóa ra Lý Khôn là chồng của Ngôn Chi!
“Được rồi, tôi đồng ý!”
Cố Nam An suýt chút nữa thì nhảy cẫng lên, dáng vẻ không còn lãnh đạm như trước, nắm chặt lấy tay Dạ Cô Tinh, run rẩy, nói: “Cảm ơn, cảm ơn cô rất nhiều!”
Lúc đầu, sau khi xem ảnh của Dạ Cô Tinh trên mạng, Cố Nam An đã rất nghi ngờ con mắt nhìn người của Lý Khôn. Cô ta cảm thấy Dạ Cô Tinh quá đẹp và quá yêu nghiệt. Đây đúng là những đặc điểm cần có của nhân vật Yên Chi, nhưng cô gái trong ảnh quá lãnh đạm và thờ ơ. Trái lại, Yên Chi lại chính là loại người bất chấp mọi thứ, cứ điên cuồng theo đuổi tình yêu, như một con thiêu thân cứ lao vào biển lửa!
Sự dây dưa của ba kiếp bắt nguồn từ một lần dưới gốc cây hoa đào, chàng thiếu niên đó đã khen một câu: “Hoa này đẹp quá…”
Về vấn đề này, cô ta và Lý Khôn đã xảy ra bất đồng nghiêm trọng, thậm chí suýt chút nữa thì dùng vũ lực rồi. Đối với nghệ sĩ mà nói, tác phẩm và ý tưởng giống như con đẻ của họ vậy. Nếu có người muốn chiếm đoạt hay bắt bẻ, họ sẽ phản kháng giống như kiểu gà mái mẹ xù lông để che chở con của mình vậy!
Mặc dù cháu gái và chú vẫn là những người thân thiết nhất, nhưng việc phải dùng vũ lực thực sự không phải là một lời nói ngoa đâu!
Đúng lúc lần này cô ta có cơ hội gặp mặt cô để đưa kịch bản, cộng với việc chú của cô ta hết lòng tiến cử Dạ Cô Tinh, vì vậy Cố Nam An đã không cam lòng và quyết định trực tiếp đi một chuyến để do thám thực hư.
Kết quả khiến cô ta nhẹ nhõm và phải thừa nhận rằng chú mình có cặp mắt rất tinh tường. Cô ta có linh cảm mãnh liệt rằng một khi bỏ lỡ Dạ Cô Tinh, thì không một ai có thể hoá thân vào nhân vật Yên Chi một cách hoàn hảo được!
Khi đã đạt được thỏa thuận, Cố Nam An cũng nói việc quay phim không cần vội vàng, sẽ đợi cho đến khi Dạ Cô Tinh sinh con xong. Sau khi nghỉ ngơi lấy lại vóc dáng rồi mới bắt đầu công việc.
Dạ Cô Tinh đứng dậy chuẩn bị tiễn cô ta ra cửa, nhưng lại bị Cố Nam An ngăn lại: “Ngồi xuống đi, không cần tiễn đâu, phụ nữ mang thai đi lại rất bất tiện.”
Vừa dứt lời, cô ta xoay người rời đi, ra đến cửa, bất ngờ quay đầu lại, nói: “Dù đang mang thai nhưng cô vẫn xinh lắm! Tôi nghĩ cô nên chụp một bộ ảnh để làm kỷ niệm.”
Dạ Cô Tinh nghe vậy cũng có chút hào hứng, cô cảm thấy ngoại trừ bàn chân bị sưng phù cùng với vòng eo to ra, thì các bộ phận khác trên cơ thể không có thay đổi gì mấy.
Sau khi Cố Nam An rời đi, Dạ Cô Tinh lại quay về trạng thái nhàm chán. Cô cầm lấy kịch bản và đọc kỹ lại một lần nữa. Đợi đến khi ngẩng đầu lên lần nữa, cô mới nhận ra trời đã tối rồi.
Tai cô truyền đến tiếng bước chân từ xa tới. Không cần nhìn, chỉ cần nghe tiếng bước chân đều đặn có một không hai đó thôi, là cô đã đoán ra là của An Tuyển Hoàng rồi.
Dạ Cô Tinh chậm rãi chống eo đứng dậy. Người đàn ông vừa bước vào cửa, cô còn đang định ra đón. Nhưng khi nhìn thấy An Tuyển Hoàng dẫn theo một người phụ nữ xa lạ về nhà, thì mọi động tác của cô đều dừng lại hoàn toàn.
Dạ Cô Tinh nở một nụ cười thờ ơ, cô đứng thẳng người và quay sang An Tuyển Hoàng mà nói: “Anh về rồi à!”
Người đàn ông ậm ừ một tiếng, mỉm cười bước tới, đưa tay ra vuốt ve cái bụng to tròn của Dạ Cô Tinh, rồi hỏi: “Hôm nay các con có ngoan không?”
Dạ Cô Tinh cười ấm áp, đáp: “Quậy như hôm qua.”
An Tuyển Hoàng sửng sốt: “Con lại quậy nữa sao?”
Dạ Cô Tinh cười khì khì: “Không, lần này là em say.”
Gương mặt của người đàn ông tối sầm lại: “Uống rượu?”
“Không có” Cô nào dám chứ, suy nghĩ một lúc, rồi nghiêm nghị nói: “Ăn trái cây, nhưng không may trúng trái cây lên men nên mới bị ngà ngà say.”
Sắt mặt của người đàn ông dần bình thường trở lại, anh gõ nhẹ lên chóp mũi dọc dừa của cô, thở dài một tiếng: “Em thật là…”
Rõ ràng là loại cưng chiều khó nói nên lời ở trong đó.
Hai người đối đáp nhau từng câu giống như đôi vợ chồng mặn nồng, trông vô cùng ấm áp. Cứ thế mà bỏ quên luôn người phụ nữ ở cửa.
Khi cuộc hội thoại kết thúc, Dạ Cô Tinh mới chợt nhớ ra còn có người ngoài, nên mới quay sang hỏi anh: “Cô đây là…”
“Em họ, Kỷ Tu Viện.” Sau đó An Tuyển Hoàng quay sang cô em họ mình, giọng điệu hùng hồn: “Mau chào chị dâu đi chứ.”
Mười ngón tay trong ống tay áo của Kỷ Tu Viện sớm đã bị cô ta véo cho xanh trắng lẫn lộn, hai mắt của cô ta híp lại, yếu ớt lên tiếng: “Chị, chị dâu…”
Trong mắt Dạ Cô Tinh lóe lên một tia sáng tỏ, sau đó cô cười thâm thúy.
Nhìn xem, cô ta quả nhiên là một cao thủ cung tâm kế, không được quay về thời cổ đại nhập cung làm phi tần đấu đá quả thật là uổng phí.
Kỷ Tu Viện tự cho là mình đã che giấu sự ghen tị rất kỹ càng rồi, nhưng không ngờ Dạ Cô Tinh sớm đã nhìn thấu!
Lúc vào cửa, cô ta vô thức cúi xuống sau lưng An Tuyển Hoàng, hiển nhiên là muốn dựa vào. Dạ Cô Tinh chắc chắn một điều là cô em họ này đối với anh quả thực không bình thường!
An Tuyển Hoàng không nói gì, thậm chí còn không mở miệng giải thích cho Dạ Cô Tinh tại sao Kỷ Tu Viện lại được phép xuất hiện trong biệt thự, chỉ đỡ Dạ Cô Tinh đi vào mà không thèm nhìn Kỷ Tu Viện lần nữa.
Trong mắt Kỷ Tu Viện lóe lên một tia u ám, cô ta cắn chặt môi dưới, cố nặn ra nụ cười ngây ngô: “Anh họ, chờ em với…”