Bang Lão Hằng đã bị diệt rồi, chướng ngại vật lớn nhất ngăn cản Ám Dạ xã nắm thành phố A trong tay đã không còn, cùng với những thủ đoạn ác liệt mạnh mẽ của Đàm Hào, Vương Trực, Diệp Thất thế như chẻ tre quét sạch những thế lực tàn dư còn sót lại, thành phố A cuối cùng cũng được đưa vào dưới trướng của Ám Dạ xã, với sự sụp đổ của bang Lão Hằng, Ám Dạ xã đã nắm trong tay giới hắc đạo của hai thành phố A, và thành phố B, trở thành một trong những tên tuổi lớn trong tỉnh, rất có tiếng nói trong giới hắc đạo, không ngừng bành trướng và sáp nhập, danh tiếng của người đứng đầu Ám Dạ xã cũng dần dần vang dội trong khu vực.
Nghe đồn toàn thân anh ta mặc đồ đen, khôi ngô tuấn tú, là một mỹ cao quý kiêu ngạo;
Nghe đồn anh ta lãnh tâm lãnh tính, thủ đoạn tàn ác, có thể so sánh với quỷ Satan của địa ngục quỷ;
Nghe đồn thân phận anh ta là một ẩn số, giá trị con người hơn trăm triệu, lai lịch rất lớn...
Nhưng tất cả chỉ là lời đồn, mọi người thậm chí còn chưa được tận mắt nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta, cũng không biết họ tên thật của anh ta, chỉ biết mọi người đều gọi anh là “anh Dạ.”
Trong khi mọi người bàn luận xôn xao, đoán già đoán non về thân phận của anh Dạ này, thì chính chủ lại đang nhàn nhã đi dạo cùng một người đàn ông, vô cùng thoải mái.
Tất nhiên, theo sau vẫn còn một cái đuôi nhỏ nữa...
Mùa thu xa dần, mùa đông đang đến, nhiệt độ đột ngột giảm xuống, dù ở phía Nam, cũng không thể ngăn được cơ thể run rẩy trong gió lạnh.
Dạ Cô Tinh đã nghỉ dưỡng ở phía Nam được gần tuần rồi, An Tuyển Hoàng từ khi từ New York trở về đã luôn ở bên chăm sóc cô, ban ngày hai người đều bận việc của mình, việc của cô thì chồng chất như núi, An Tuyển Hoàng cũng không ít việc, nhưng đến buổi tối, khụ khụ... Hai người kề cận bên nhau, tự nhiên cũng không thiếu một phen giày vò.
Có điều mỗi lần như thế đều sẽ kết thúc bằng việc người đàn ông này phải đi tắm nước lạnh, Dạ Cô Tinh sờ sờ cái mũi, cười vô cùng hối lỗi, nhìn An Tuyển Hoàng nghiến răng nghiến lợi nói- “Em cứ đợi đấy.”
Dạ Cô Tinh cũng không để ý, có điều không bao lâu nữa cô cũng sẽ phải trả giá cho những hành động của mình, hơn nữa còn có vẻ sẽ khá nghiêm trọng...
Chuyện sau này tạm thời không nói tới, lúc này hai người đang tranh thủ thời gian rảnh rỗi, tay nắm tay, đi dạo trên con phố dành cho người đi bộ.
An Tuyển Hoàng mặc một chiếc áo khoác đen, là hàng đặt may thủ công, phong cách đơn giản, trông tao nhã nhưng không kém phần bá khí, mắt nhìn thẳng, thái độ nghiêm túc cùng với một cặp mắt đen thâm sâu và sắc bén, mặc dù đã thu liễm bớt khí thế quanh người, nhưng vẫn làm người ta không dám nhìn thẳng.
So với anh thì quần áo của Dạ Cô Tinh tùy ý hơn rất nhiều, một chiếc áo hoodie màu be, có in hình một chú vịt con màu vàng tơ làm tăng sự chú ý lên không nhỏ, hai quả cầu trắng nhỏ được rủ xuống hai bên trái phải, khi cô ấy bước đi chúng lắc lư theo nhịp trông càng thêm trẻ trung xinh đẹp, mái tóc búi cao được tết thành hình nụ hoa, lộ ra vầng trán trắng nõn mềm mại, một chiếc quần thoải mái vừa vặn ôm sát lấy đôi chân thon dài thẳng tắp của cô, dưới chân đi một đôi giày bệt màu da, chiếc kính râm to bản được đeo trên sống mũi cao thẳng, làm cô trông trẻ trung, linh động mà lại không thiếu sự bí ẩn và độ ngầu.
Thử tính thời gian, đứa bé là có vào đầu tháng , hiện tại đã là giữa tháng , tức là đã hơn tháng gần tháng, bụng đã bắt đầu lộ ra, tuy bụng dưới của cô nhìn như không có gì thay đổi, nhưng chỉ cần chạm vào là sẽ cảm nhận được rất rõ ràng, bụng cô đã bắt đầu hơi nhô lên, vì vậy quần bó, quần tất, giày cao gót đều bị cô ném sang một bên.
Hai người tay nắm tay, đi dạo trong đoàn người, đây là con phố đi bộ phồn hoa nhất thành phố A, Dạ Cô Tinh đã quyết định sáng sớm ngày mai sẽ quay lại thủ đô, cho nên đã cho phép mình được nghỉ ngơi nửa ngày vào buổi chiều nay, kéo theo An Tuyển Hoàng ra ngoài, với lí do mỹ miều là- hẹn hò!
An Tuyển Hoàng không có ý kiến gì, chỉ cần cô vui là được.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ chắc hẳn rất thu hút ánh mắt của mọi người, đặc biệt là cặp này còn khá... kỳ lạ!
Không phải rất kỳ lạ sao? An Tuyển Hoàng một thân khí chất trưởng thành, ăn mặc sang trọng, cao quý, nghiêm nghị, cao không thể với; Còn Dạ Cô Tinh rõ ràng là có ngoại hình của một cô bé trẻ trung phơi phới trong sáng, với nụ cười ngọt ngào, đôi mắt ngây thơ, nhìn thế nào cũng là giống một cặp ông chú và một cô bé lolita á!
Những chàng trai cô gái trẻ thì thốt lên “đáng yêu quá”, còn những người hơi lớn tuổi, tư tưởng bảo thủ như các bà các ông thì lại hận tới siết tay- cô bé tốt như thế lại bị phá hủy trong tay của tên cầm thú rồi? Thật sự là thói đời bây giờ...
Nhưng cho dù có là trung tâm trong cuộc trò chuyện của mọi người xung quanh thì hai người vẫn không hề để ý tới, cũng chẳng để ý đến nội dung cuộc bàn tán, nên làm gì thì cứ làm đó, muốn nói cái gì thì nói cái đó!
Có điều phải thừa nhận rằng, hai người họ có những mặt cực kỳ giống nhau, cùng lạnh lùng cao ngạo như nhau, cùng tùy tâm tùy tính như nhau.
An Tuyển Hoàng lấy cô từ phía sau ôm, bàn tay đặt trên eo cô nhẹ nhàng cọ, Dạ Cô Tinh có chút ngứa, cười khúc khích muốn tránh thoát, ai biết anh lại dùng cánh tay cứng như sắt kẹp chặt lấy cô, mạnh mẽ bá đạo, cơ bản là không cho cô phản kháng, cuối cùng cô chỉ đành phải nghe theo anh!
Hai người chậm rãi đi dạo xung quanh, phải tranh thủ chút thời gian rảnh, đột nhiên, Dạ Cô Tinh dừng chân trước một tủ kính, dẫn theo An Tuyển Hoàng đi vào bên trong.
Dạ Thất lén lút theo ở phía sau hai người, đều buồn bực hận không thể rèn sắt thành thép, mắng chửi cô không có tiền đồ gì hết!
Nhìn ‘móng vuốt’ của An Tuyển Hoàng đặt trên eo cô, anh ta cảm thấy vô cùng phẫn nộ, vừa mắng An Tuyển Hoàng gan lớn bằng trời, không biết sống chết; Lại vừa oán giận Nhất Nhất không có mắt nhìn người, thế mà còn xà nẹo xà nẹo với cái tên kia!
Thật là đau lòng mà! Anh ta cũng đâu dễ dàng gì...
Mấy ngày nay, nhiệm vụ lớn nhất của Dạ Thất chính là thách đấu với An Tuyển Hoàng, cảnh giới, đối kháng, quyền thuật, kỹ thuật dùng súng, tửu lượng, kỹ thuật cờ bạc, các kỹ năng cần có đều thử qua, chỉ thiếu mỗi học thuộc lòng viết chính tả là chưa đấu thôi, nhưng không có ngoại lệ, Dạ Thất toàn bộ đều bị đánh bại!
Trong lúc cảm thấy không phục, đồng thời anh ta cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vì chỉ có người đàn ông tài năng như vậy mới có thể xứng đáng với Nhất Nhất độc nhất vô nhị của anh ta!
Vai đột nhiên bị người nào đó vỗ một cái, sức lực còn không nhỏ, sắc mặt Dạ Thất nghiêm trọng lên, phản xạ có điều kiện vung ra đấm, nhưng bị người mới tới chặn được.
Dạ Thất nhíu mày, vừa thấy là một người đàn ông, lập tức hậm hực nói, “Anh là ai? Tôi là người anh có thể đụng chạm bừa bãi sao?" Không thấy anh ta đang khó chịu à!
Tư Kình Dận ho nhẹ tiếng, nhắc nhở: "Bọn họ đã đi rồi..."
"Ách..." Dạ Thất quay đầu lại nhìn, làm gì còn dấu vết của hai người kia nữa, trong lòng bốc hỏa, thì ra là muốn ném anh ta lại đây à?!
Anh ta cũng không tin! Định tiến lên đuổi theo hướng bọn họ đã rời đi.
Ai biết được, Tư Kình Dận lại không tránh ra, mà tiến lên hai bước trực tiếp chặng đường Dạ Thất, buộc anh ta dừng chân lại.
“Cút đi! Đừng cản đường!”
Tư Kình Dận sắc mặt trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, “Xin lỗi, không thể nghe theo.”
Dạ Thất cười lạnh hai tiếng, “Anh là người của tên đàn ông kia?”
Tư Kình Dận không đáp lại, coi như là thừa nhận, anh ta cũng chỉ là nghe theo lệnh, gia chủ đã hai lần ra ám hiệu cho anh ta, nếu vẫn không ngăn cản được người này, anh ta chắc chắn sẽ bị trừng phạt rồi phải đóng gói cút đi.
“Anh rốt cuộc là có tránh ra hay không?” Giọng của Diệp Thất cũng đột nhiên lạnh xuống, không còn là thái độ tí tửng hàng ngày, đôi mắt thâm trầm, xem ra nếu không dạy cho đám người này một bài học, thì bọn họ sẽ không biết trời cao đất dày là gì mà!
"Không tránh!" Gần đây tâm trạng Tư Kình Dận cũng không tốt, đầu tiên là bị Dạ Cô Tinh đuổi về, chịu một trận đòn, sau khi vết thương khỏi thì anh ta lại vội vàng từ thủ đô tới thành phố A, phải ăn nói khép nép đi xin lỗi, nhưng lại bị người ta đóng cửa làm ngơ, anh ta tốt xấu gì cũng làm hộ pháp nhiều năm, trưởng lão của nhà họ An ở trước mặt anh ta cũng phải nể mặt ba phần, đã bao giờ phải chịu đựng tính khí của người khác bao giờ?
Nhưng hiện tại cũng không dám trách Dạ Cô Tinh, thứ nhất, gia chủ thích cô như vậy, anh ta nào dám động tới; Thứ hai, thân phận người phụ nữ này chắc chắn cũng không đơn giản, bản năng của anh ta cho anh ta cảm giác rằng, nếu khiêu khích người này, kết cục của anh sẽ rất thảm...
Cho nên, mấy ngày gần đây mặc dù Tư Kình Dận rất bực bội, nhưng cũng chỉ có thể giữ trong lòng không thể xả ra, nghẹn một bụng uất khí.
Chiến ý trong mắt Dạ Thất hiện lên, ánh mắt khiêu khích, môi kéo ra một độ cong khinh thường, “Anh dám sao?”
Tư Kình Dận đang lo không có chỗ để xả giận, lập tức đáp: “Có gì mà không dám?”
Hai con khủng long bạo chúa đối mặt nhau, chiến hỏa bùng lên hết sức căng thẳng, người đồng thanh nói: “Đổi sang chỗ khác đấu!”
Lại nói tới Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng, với giác quan nhạy bén của hai người họ, làm sao lại không nhận ra sự xuất hiện của cái đuôi nhỏ phía sau chứ? Sắc mặt An Tuyển Hoàng rất hậm hực, Dạ Cô Tinh lại không nhịn được bật cười.
Dạ Thất vẫn đáng yêu như hồi nhỏ...
Có điều, cô nhận thấy rằng bây giờ người đáng yêu nhất lại là một người khác, ánh mắt liếc nhìn người đàn ông đang hậm hực bên cạnh, Dạ Cô Tinh không nhịn được cười trộm.
Chiếc áo gió màu đen được cất vào một chiếc túi giấy, An Tuyển Hoàng đang mặc trên người một chiếc áo rộng thoải mái in hình cậu bé bọt biển, bên dưới mặc một chiếc quần màu nâu, với chiều cao gần m, chính là ‘giá treo đồ’ trời sinh, cho dù là mặc một bộ quần áo đáng yêu thì vẫn đẹp trai đến rụng rời.
Lại nhìn Dạ Cô Tinh, cô đã thay chiếc áo hoodie màu be bỏ vào trong túi, mặc áo cùng kiểu với An Tuyển Hoàng, chỉ cần nhìn vào sẽ biết ngay họ là một đôi.
Bây giờ, trong cái túi giấy trên tay cô còn cầm một phiên bản thu nhỏ của bộ quần áo cậu bé bọt biển.
Dạ Cô Tinh tùy ý để cho người đàn ông dẫn cô đi, lòng bàn tay ấm áp bao bọc lấy bàn tay cô, cảm nhận nhiệt độ cơ thể đặc biệt của người đàn ông này từ lòng bàn tay cô truyền đến, trong lòng bỗng cảm thấy an tâm đến lạ, cảm giác không thể giải thích được.
“An Tuyển Hoàng, anh thích con trai hay con gái?”
Người đàn ông cau mày, sửa lại: "Hoàng."
Dạ Cô Tinh nhún vai, vấn đề xưng hô này đã là đề tài mà hai người trao đổi rất lâu, nghĩ đi nghĩ lại, gọi thẳng họ tên có vẻ không quá thích hợp, thôi vậy Hoàng thì Hoàng!
Sau khi thay đổi xưng hô, cô lặp lại câu hỏi một lần nữa.
Người đàn ông nhíu mày, suy nghĩ một lát, “Con gái.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, “Tại sao?”
“Giống em.”
“Vậy nhỡ là con trai thì sao?”
“... Cũng không sao.” Người đàn ông nghĩ đi nghĩ lại, nói thêm: “Vẫn là muốn giống như em.”
Dạ Cô Tinh nhíu mày hứng thú, nhưng trong lòng lại tràn đầy cảm giác ngọt ngào, hỏi lại: “Nếu giống anh thì sao?”
“Cũng được.”
“Tại sao?”
“Bởi vì là do em sinh.”
“...”
Khi hai người về tới khách sạn thì đã là hoàng hôn, Dạ Cô Tinh đưa An Tuyển Hoàng đi chọn hai bộ quần áo mùa đông, bản thân thì không mua bất cứ thứ gì.
Người đàn ông mặc dù im lặng không nói gì, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn có thể cảm nhận được sự vui vẻ toát ra từ trong đôi mắt lấp lánh như đá cẩm thạch của anh.
Thực ra, với điều kiện của An Tuyển Hoàng, cơm ăn áo mặc, nhà cửa, đi lại, cơ bản là không cần lo lắng, tất cả đều có người khác lo liệu, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn không nhịn được muốn mua quần áo cho anh, luôn cảm thấy khi tự mình chọn mua sẽ có ý nghĩa hơn, rõ ràng, An Tuyển Hoàng hết sức hưởng thụ, hơi thở lạnh lẽo quanh thân cũng vơi đi rất nhiều.
Một lát sau, Dạ Thất và Tư Kình Dận quay trở lại, hai người đầu bù tóc rối, mặt mày thâm tím, toàn thân trên dưới trông đều rất thảm!
Khóe miệng Dạ Thất bị rách ra, khóe mắt Tư Kình Dận thì bầm đen, An Tuyển Hoàng và Dạ Cô Tinh làm như không thấy họ.
Tư Kình Dận lẳng lặng lui về phía sau An Tuyển Hoàng, liếc về phía cô gái đứng bên cạnh gia chủ, sắc mặt trầm tư suy nghĩ, xem ra anh ta đã đoán đúng rồi, người phụ nữ này quả nhiên không đơn giản, người dưới tay nhìn như trẻ con nhưng đích thực là có năng lực, lại có thể đánh ngang tay được với anh ta, điều này khiến Tư Kình Dận rất kinh ngạc, cũng may anh ta không bị thiểu năng trí tuệ như Lạc Định, không trực tiếp thách thức cô.
Cô gái có thể giành được yêu thích của gia chủ sao có thể bình thường được?
Giờ phút này, trong lòng Tư Kình Dận có một nỗi sợ hãi và ghen tị xen lẫn.
Còn Dạ Thất rõ ràng sẽ không cúi đầu nhẫn nhục giống như Tư Kình Dận, giả lưu manh chính là sở trường của anh ta!
Nhìn thấy Dạ Cô Tinh, tất cả ấm ức đột nhiên bùng lên, đáng thương ngồi xổm bên chân cô, khóe miệng trực khóc, “Nhất Nhất, chị nhìn xem, người của người đàn ông này bắt nạt tôi! Tôi không quan tâm, chị phải giúp tôi đánh hắn!”
Tư Kình Dận nhìn thấy cảnh này, biểu cảm như vừa ăn phải ruồi, anh ta bắt nạt gã sao?!
Dạ Cô Tinh không biết làm sao, cô dự định để Dạ Thất thay cô tạm thời tiếp quản Ám Dạ xã, đợi thành phố A bên này ổn định một chút, lại quay trở lại thủ đô, có điều trước khi đi, cô vẫn cần phải giải thích rõ ràng một vài chuyện, ví dụ như cha của đứa bé là ai, thân phận của An Tuyển Hoàng là gì...
Đi theo Dạ Cô Tinh tiến vào phòng, sắc mặt Dạ Thất trước tiên thay đổi dáng vẻ vô lại, đột nhiên biểu tình trở nên nghiêm túc, thực ra, anh ta ít nhiều cũng đoán được một ít, nhưng anh ta vẫn muốn nghe được một lời giải thích từ cô.
Dạ Cô Tinh đại khái nói về việc cô và An Tuyển Hoàng quen biết nhau như thế nào, phần thật, phần giả, không dám nói thật chuyện cô mới là người ngang ngược cướp mất đời trai của người ta, chỉ nói hai người là tình nguyện và có tình cảm với nhau, nói An Tuyển Hoàng là cha của đứa bé.
Chỉ là Dạ Thất đã từng nghe qua thân phận của An Tuyển Hoàng, mắt toát lên vẻ kiêng kị.
"Nhất Nhất, chị quyết định nhanh thế sao, gia tộc lớn như nhà họ An, làm bà chủ nhà như thế cũng không có dễ đâu nha."
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Tôi không quan tâm đến nhà họ An, cũng không quan tâm đến cái vị trí bà chủ ấy, tôi chỉ quan tâm đến người đàn ông này.”
Ánh mắt Dạ Thất thâm thúy, ẩn dấu lo lắng, “Tôi chỉ sợ chị bị tổn thương.”
Hướng ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà, hoàng hôn đẹp không sao tả xiết, Dạ Cô Tinh nhàn nhạt cười, lại có phần tang thương khó hiểu: “Thất Thất, tôi muốn thử xem."
Thực tế, trong lòng cô luôn luôn phải chịu áp lực, với thân phận của An Tuyển Hoàng, những mối quan hệ phức tạp đằng sau anh, còn cả mối liên kết chặt chẽ với giới hắc đạo, tất cả đều khiến cô cảm thấy bất an, thế nhưng tình yêu của An Tuyển Hoàng đã xua tan đi những cảm xúc tiêu cực không yên này, rõ ràng là một người đàn ông trầm mặc ít nói, không hiểu phong tình, nhưng lại khiến cho Dạ Cô Tinh cảm thấy vô cùng an toàn, giống như anh có thể vì cô mà tạo ra một khoảng trời.
Vì vậy, cô sẵn lòng cố gắng nỗ lực, cố gắng tiếp thu, với tất cả mọi thứ liên quan đến anh, nguyện cùng anh xây dựng nên vùng trời xanh ấy.
Bất kể kết quả cuối cùng có ra sao, cô cũng chỉ cầu thế này mà thôi.
Trái tim Dạ Thất căng thẳng, trong mắt lóe lên sự luyến tiếc, vươn tay ôm cô vào lòng, cẩn thận vỗ về tấm lưng gầy yếu của cô, “Yên tâm, vẫn còn chúng tôi..."
Đúng vậy! Cô không chỉ có một mình, mà còn những anh chị em trong Dạ Tổ nữa! Trong nháy mắt, một sức lực không thể giải thích được dâng lên, tràn đầy trái tim cô, cô biết, con đường tương lai họ phải đi vẫn còn rất dài...
"Đúng rồi, Thất Thất, trước đây sư phụ đã cử cậu đi đâu vậy?”
"Châu Âu, Thụy Điển"
"Trong thời gian đó bọn họ có liên lạc với cậu không?"
Dạ Thất lắc đầu.
Dạ Cô Tinh trầm tư một lát nói, "Sư phụ có nói qua, trong chúng ta, ngoại trừ tôi ở Trung Quốc ra, vẫn còn một người nữa, nhưng tôi căn bản không biết là người nào, tôi đã phát lệnh ra bên ngoài, tin tưởng người đó nhìn thấy thì sẽ đến gặp chúng ta, trong khoảng thời gian này nhớ chú ý hơn một chút.”
"Được."
Ngày hôm sau, đi bằng máy bay riêng của An Tuyển Hoàng, Dạ Cô Tinh quay lại thủ đô, chỉ để người Vương Trực và Dạ Thất ở lại quản lý, cô tin rằng tình hình hỗn loạn ở thành phố A rất nhanh sẽ được xử lý xong!
Khi tỉnh lại, đã là trưa ngày hôm sau, trong một hoàn cảnh xa lạ, Dạ Cô Tinh quan sát cả nửa ngày mới nhận ra đây là biệt thự ven biển của An Tuyển Hoàng.
Cô chỉ nhớ là mình đã ngủ gật ở trên máy bay...
Đoạn thời gian này, cô có chút thèm ngủ, tinh thần cũng uể oải, nhưng nghe nói khi phụ nữ mang thai đều sẽ như thế, cô đột nhiên cảm thấy làm mẹ đúng là không hề dễ dàng...
Tiếng bước chân trầm trầm của người đàn ông vang lên, “Tỉnh rồi à?"
Dạ Cô Tinh ngẩng đầu, cười ngoan ngoãn, khuôn mặt giãn ra, gương mặt xinh đẹp như một bức tranh tuyệt vời vô giá, ánh sáng hắt lên khuôn mặt cô lúc ẩn lúc hiện như lớp phấn trang điểm, đôi mắt đen láy linh động, mũi ngọc cao cao, môi anh đào, phản chiếu ánh sáng mặt trời trong sáng, thuần khiết hệt như hoa lê tháng , giữa lông mày có một vết hằn, lại làm cho cô giống như một đóa tường vi có gai.
Người đàn ông nín thở nhìn chằm chằm, đôi mắt đen sâu thẳm.
Bế cô lên rồi nói, “Đói rồi đúng không?"
Dạ Cô Tinh ngập ngừng, có chút xấu hổ, “Em... em có thể tự đi được.”
Người đàn ông mím chặt đôi môi mỏng, không nói gì.
Dạ Cô Tinh biết, đây là cách anh biểu thị sự kháng nghị, tức thì cũng không còn ngượng ngùng, nếu anh thích thì cứ để anh bế đi! Cô cũng lười tự đi đây này...
Hai người ăn trưa cùng nhau, lần này Dạ Cô Tinh nói thế nào cũng không để anh bế nữa, dẫu sao vẫn còn có người giúp việc ở đây, mặc dù họ đều đang cúi đầu, nhưng lại không phải là người mù, hai người đi thang máy lên tầng .
Đứa trẻbé đã được gần tháng rồi, ngoại trừ trước kia có một lần siêu âm, thì đều chỉ làm một số kiểm tra định kỳ, cái thai tháng đầu vẫn tương đối yếu ớt, vì để tránh bức xạ, cũng không thể sử dụng quá nhiều thiết bị máy móc.
Mà bây giờ lại là thời gian vừa khéo.
Thời điểm nhận được bức ảnh siêu âm, Dạ Cô Tinh rõ ràng cảm thấy toàn thân An Tuyển Hoàng chấn động, một bác sĩ trung niên mặc áo blue trắng đứng ở một bên cười rộ lên nói: "Chúc mừng gia chủ, chúc mừng cô Dạ! Là sinh đôi! Lại còn là long phượng thai nữa!
Dạ Cô Tinh vừa nghe tin này, cũng vui mừng đến sững sờ, hóa ra không chỉ có một mà là đến hai đứa bé!
Vui sướng khi lần đầu được làm mẹ tràn đầy trong lòng, khuôn mặt của Dạ Cô Tinh đều ngập tràn sự ấm áp. Một cảm giác ấm áp như tình mẫu tử bao trùm lấy cô, tựa như toàn bộ những điều tốt đẹp nhất đều xảy đến với cô, cao quý mà hoa lệ, đẹp không sao tả xiết!
Vị nữ bác sĩ trung niên ở một bên nhìn thấy đều ngẩn cả ra, tại thời điểm này, bà mới hiểu ra, tại sao An Tuyển Hoàng lại yêu người phụ nữ này đến như vậy...
Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông như là một vòng xoáy màu đen, bên trong là niềm vui, là hưng phấn, là tình yêu, là niềm tự hào, là sự biết ơn, vươn tay tay ôm lấy cô vào lòng, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn lời muốn nói nhưng cuối cùng lại chỉ biến thành một tiếng thì thào trầm thấp: “Cảm ơn em...”
Dạ Cô Tinh sửng sốt một chút, cảm nhận được hai cánh tay run rẩy của người đàn ông, cô nở một nụ cười nhàn nhạt, nhẹ nhàng ôm lấy anh...
Mọi kết quả khác đều bình thường, có điều Dạ Cô Tinh có chút triệu chứng của bệnh thiếu máu, bác sĩ dặn cô phải bổ sung nhiều chất dinh dưỡng hơn, An tuyển Hoàng muốn cô dọn đến một biệt thự này ở.
Dạ Cô Tinh nghĩ đi nghĩ lại, sắp tới cô sẽ rất bận, cũng xác thực cần có người chăm sóc ăn uống sinh hoạt hàng ngày, biệt thự bên này có người giúp việc, còn có bác sĩ luôn túc trực /, vì đứa bé, cho dù đường xa một chút cũng không sao cả, dù sao cô cũng có thể lái xe, nên cô gật đầu đồng ý.
An Tuyển Hoàng cũng rất hài lòng, nở một nụ cười hiếm hoi.
Dạ Cô Tinh đảo mắt, nghĩ cũng biết anh ta đang suy xét việc gì, có điều, muốn chiếm hời của cô cũng không dễ như vậy đâu! Đến lúc tự chuốc lấy tai họa cũng không thể oán giận cô được!
Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh lái xe đến đoàn làm phim trước, đây là cảnh cuối cùng của “Bầu trời thành phố”, là cảnh của Tiêu Mộ Lương và Hứa Đình.
Không thể không nói, kỹ năng diễn xuất của Hứa Đình sau không thời gian được trải nghiệm thực tế đã có sự tiến bộ vượt bậc, theo sự hướng dẫn của các nhà chuyên môn như Thiết Sơn và Tào Quân, tin rằng đủ để cô ấy được hưởng lợi cả đời.
Công tác quay phim được giao cho Diệp Lưu Thanh, Vương Thạch tiến vào kiểm tra tình hình cắt ghép phim hiện tại, đột nhiên một âm thanh tức giận trách mắng từ bên trong vọng ra, Dạ Cô Tinh khẽ nhíu mày, đi vào bên trong.
“Các anh rốt cuộc xử lý âm thanh như thế nào vậy? Sao lại thành ra như vậy?! Hả?!" Vương Thạch hai mắt trợn trừng như chuông đồng, lúc này lửa giận ngập trời.
Vài nhân viên phụ trách công việc biên tập cúi đầu không dám thở mạnh một hơi, nơm nớp lo sợ, cứ như đang đi trên băng mỏng.
Đây vẫn là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh chứng kiến Vương Thạch nổi giận lớn như vậy, xem ra chuyện này cũng không nhỏ.
“Có chuyện gì thế?"
Vương Thạch nhìn Dạ Cô Tinh, nét mặt hơi hòa hoãn lại, kiềm chế cơn giận trong lòng, đưa tai nghe qua, ra hiệu cô tự mình nghe.
Dạ Cô Tinh đeo tai nghe lên, nghe thử, toàn là những tạp âm ù ù, căn bản không thể nghe được lời thoại của diễn viên.
“Rõ ràng âm thanh đều ghi tốt rồi, tại sao lại thành ra như vậy?"
Vương Thạch thở dài một hơi, giữa lông mày hằn lên nét lo âu, sắp cuối tháng rồi, sắp đến lịch phát sóng rồi, các bước thẩm tra xét duyệt cũng đã được thông qua rồi, hiện tại lại gặp vấn đề ở khâu cắt nối biên tập hậu kỳ, “Chắc chắn là hậu kỳ phải bị xử phạt vì sai lầm này, nhưng hiện tại xem ra chỉ có thể ghi lại thôi..."
“Thời gian như thế này còn kịp không?"
Nếp nhăn giữa hàng lông mày của Vương Thạch càng sâu, Dạ Cô Tinh hiểu rõ, hiện tại đã là giữa tháng , lịch phát sóng chính là vào cuối tháng , rõ ràng là đã không kịp rồi.
Thảo nào Vương Thạch lại nổi giận lớn như vậy, đi đến một bước này, vấn đề lại ở trên phần âm thô, có thể nói là việc sắp thành công rồi, chỉ còn thiếu một bước nhỏ nhưng lại hỏng hết.
"Có thể sửa chữa phục hồi lại không?"
Dạ Cô Tinh quay qua hỏi nhân viên kỹ thuật.
"Rất khó."
Dạ Cô Tinh nhướn đôi mày thanh tú lên, “Rất khó, chứ không phải, không thể."
Một người trong đó bị đẩy ra để giải thích: “Có thể làm được đều là những chuyên gia xử lý âm thanh có thâm niên và chuyên nghiệp, trước mắt, người có năng lực xử lý kỹ thuật này trong giới chỉ có thầy Điền Phong.”
Điền Phong?
Mỗi nghề đều có những nhân tài được coi là đã đạt trình độ cao nhất trong ngành đó, trong ngành chỉnh sửa âm thanh này cũng không ngoại lệ, Điền Phong chính là người đứng đầu trong ngành này.
“Nhưng mà, thầy Điền... Với đạo diễn Tần có quan hệ thân thiết..." Một nhân viên các khép nép nói.
Bọn họ cũng đã thử liên hệ với thầy Điền, ban đầu câu trả lời còn khá tích cực, nhưng trong nháy mắt đã thay đổi quyết định, nói bên phía trường quay ở nước ngoài lâm thời có việc nên đã từ chối chúng ta, ông ấy đã đồng ý ra nước ngoài để chỉnh sửa âm rồi.
Dạ Cô Tinh đã hiểu, "Sống sót trên cánh đồng hoang" của Tần Tuấn có cùng lịch phát sóng với "Bầu trời thành phố", giai đoạn bắt đầu, tin tưởng Tần Tuấn cũng chướng mắt với đoàn làm phim nhỏ như thế này, vì vậy cũng lười phản ứng Vương Thạch; Nhưng sau này khi phim bước vào giai đoạn tuyên truyền, mặc dù tình hình của “Sống sót trên cánh đồng hoang” khá ổn, nhưng là "Bầu trời thành phố" bỗng đột nhiên trở nên nổi tiếng rất nhanh, cộng với "Thế Kỷ Phong Thượng" nổi tiếng làm nền tảng tuyên truyền cho phim, độ quan tâm của công chúng và độ kỳ vọng hoàn toàn không kém hơn so với “Sống sót trên cánh đồng hoang”.
Đây có thể coi như là một cái tát tai vang dội vào mặt Tần Tuấn, thử nghĩ “Sống sót trên cánh đồng hoang” có tiếng là có số vốn đầu tư lên tới trăm triệu, với “Bầu trời thành phố” là phim điện ảnh nhỏ với phí tổn mười triệu, vậy mà bây giờ lại có xu thế đứng ngang hàng nhau.
Thảo nào Tần Tuấn muốn làm khó Vương Thạch. Có lẽ Điền Phong làm như vậy cũng là nể tình Tần Tuấn và làm Tần Tuấn phải nợ ông ta.
Trong lúc này, Dạ Cô Tinh cũng đã nghĩ đến một người...
............
“Lão Hạ, có bận gì không?"
Hạ Hồng cười chất phác, “Không bận không bận." Thế nhưng động tác trên tay cũng không dừng lại, anh ta đã nhận một công việc và đã hứa là sáng sớm mai sẽ hoàn thành, cho nên lúc này đang tranh thủ làm thêm giờ.
"Ồ, không bận à! Vậy mang vài phần trà chiều quá đây giúp anh em nhé. Ấy! Chờ đã- tứ quý Q, há há, chặt chết cậu luôn..." Trên cái bàn làm việc cách đó không xa, một đoàn người vây quanh chiếc bàn tròn nhỏ đang chơi bài, xung quanh cũng có không ít người xem.
Hạ Hồng hơi chần chừ, nói: "Anh Văn, thật xin lỗi, tôi vẫn còn việc chưa làm xong!"
“Xí- vừa nãy là ai bảo không bận không bận thế? Đạo đức giả." Người được gọi là "anh Văn" miệng đang ngậm tăm, vẻ mặt rất không vui.
Hạ Hồng mặt đỏ bừng, ấp úng nói: "Xin... xin lỗi"
"Má nó! Không chơi nữa! Bài đẹp như vậy mà còn thua! Mé, đen gì đâu."
Hạ Hồng biết, những lời này là nói cho anh ta nghe, trong lòng có chút khó chịu, nhưng lại nghĩ một điều nhịn là chín điều lành, không cần phải làm cho quan hệ với đồng nghiệp cứng nhắc như vậy, dù sao cùng làm một chỗ, ngẩng đầu không gặp thì cúi đầu cũng gặp...
Anh ta muốn nhanh chóng hoàn thành công việc này, để ngày mai lĩnh tiền công xong thì sẽ đưa vợ và con gái đi thủy cung chơi, anh ta đã đồng ý với con gái rồi, tuyệt đối không thể nuốt lời.
Nghĩ đến người vợ dịu dàng săn sóc và cô con gái đáng yêu, trong lòng Hạ Hồng lại ấm áp thêm vài phần, người đàn ông cao lớn da ngăm đen đang mỉm cười ngốc nghếch, không biết chuyện tàn khốc gì đang đợi mình.
"Vợ ơi! Tiểu Hà ơi! Anh về rồi đây! Em xem anh mua gì về cho hai mẹ con này? Là chân gà ngâm sả ớt đó! Chân gà mà hai mẹ con em thích ăn nhất đây." Hạ Hồng nâng chiếc túi ni lông đang cầm trên tay, bên trong là món chân gà ngâm sả ớt màu sắc vô cùng hấp dẫn, nhìn rất ngon miệng.
"Vợ ơi? Tiểu Hà ơi?" Trên mặt Hạ Hồng vẫn mang nụ cười phấn chấn, cuối cùng anh ta cũng đã làm xong việc trước khi tan ca rồi, ngày mai có thể cầm tiền mang con gái đi thủy cung chơi rồi, người đàn ông cao lớn da ngăm đen cười ngây ngô giống như một đứa trẻ.
Gọi to vài lần, vẫn không có ai trả lời, lúc này vào ngày thường, sẽ có thể nghe thấy tiếng cười đùa của con gái, vợ cũng bắt đầu dọn cơm, trên bàn cơm tràn đầy những món ăn thơm ngon đang tỏa ra hơi nóng thơm phức, thế nhưng ngày hôm nay trong nhà rất lạnh lẽo, Hạ Hồng ý thức được có điều gì đó không ổn.
“Vợ ơi?! Tiểu Hà ơi?!" Anh ta vội vã lao vào phòng ngủ, nhìn thấy con gái mặt mày đỏ bừng nằm ở trên giường nhỏ, toàn thân run bần bật, anh ta vội vàng vứt những thứ ở trên tay xuống, chạy lại ôm con gái, trên tay nóng hầm hập.
“Tiểu Hà?! Tiểu Hà?! Con làm sao thế? Đừng doạ cha sợ?!" Hạ Hồng trong đầu ầm vang một tiếng, sắc mặt trắng bệch, lúng ta lúng túng, ta run rẩy lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cấp cứu.
Đúng vào lúc này, toàn thân cô bé đột nhiên run lên, lúc tỉnh dậy mê man quan sát xung quanh, lặp lại "Mẹ đừng đi... đừng bỏ lại Tiểu Hà... mẹ đừng bỏ đi... cha sắp về rồi... con xin mẹ đừng đi... Tiểu Hà không muốn xa mẹ... mẹ ơi... "
Hai tay Hạ Hồng run rẩy, suýt nữa không cầm vững điện thoại, trong tim lại cuồn cuộn bi thương, cô ấy vẫn... bỏ đi rồi sao?
Một giọt nước mắt đột ngột từ khóe mắt anh ta rơi xuống, mang theo nỗi bi ai dày đặc, trái tim đau giống như là bị cái gì đó đè nặng lên, vỡ nát, thế nhưng lúc này anh ta không thể nào ngã xuống được, anh ta vẫn còn con gái, anh ta không thể để tiểu Hà gặp chuyện gì được!
Hạ Hồng nghiến răng, ôm con gái lao ra ngoài, lúc này điện thoại cũng được kết nối, người đàn ông gào lên bằng âm thanh khàn khàn gần như hèn mọn mà cầu xin "Alo! phải không? Cầu mọi người nhất định phải cứu lấy con gái tôi...”
….
“Bác sĩ, con gái tôi thế nào rồi?" Gần như ngay lúc bác sĩ mở cửa bước ra, Hạ Hồng đã theo phản xạ truy hỏi, loạng chà loạng choạng, bước chân lộn xộn, một đêm không ngủ làm hai mắt anh ta đỏ hoe, râu ria lởm chởm, một người đàn ông cao lớn cường tráng cao gần mét chín lại dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là sẽ gục ngã.
Bác sĩ tháo khẩu trang, trong ánh mắt bao dung hiện lên một tia đồng cảm, vị bác sĩ này hiểu tấm lòng của người làm cha mẹ!
“Con gái anh giờ đã không còn nguy hiểm nữa. Rõ ràng có bệnh tim bẩm sinh, sao gia đình các người lại làm con gái xúc động đến như vậy?" Bác sĩ lắc đầu, thở dài một hơi, “Còn may là cấp cứu kịp thời, nếu không một cô bé xinh đẹp như thế này khả năng là...”
Hạ Hồng ngã ngồi bệ xuống ghế, giống như là đột nhiên mất hết sức lực, nghĩ lại mà thấy sợ những chuyện đã xảy ra, chúng dường như sắp nuốt chửng anh ta, còn may... còn may...
“Vào xem cô bé đi." Bác sĩ lắc đầu, rồi rời đi.
Hạ Hồng hai tay run rẩy đẩy cửa tiến vào, không ngờ lại đột nhiên đối diện với đôi mắt trong veo của con gái, anh ta cố gắng nặn ra một nụ cười, “Tiểu Hà...”
Mặc dù con gái vẫn đang đeo mặt nạ dưỡng khí, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy Hạ Hồng, cô bé đột nhiên nở một nụ cười rực rỡ, đôi môi chậm rãi lẩm bẩm, “Cha...”
Hạ Hồng dùng đôi tay thô ráp đặt lên trán con gái mà vỗ về, dùng tay ra hiệu cho bé im lặng, " Suỵt! Tiểu Hà ngoan! Nghỉ ngơi thật tốt! Không cần nói chuyện."
"Cha ơi... mẹ... đi rồi... mẹ không cần chúng ta nữa..." Giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ khóe mắt cô bé, giọt nước mắt nóng hổi, đang thiêu đốt trái tim của Hạ Hồng.
"Nói bậy! Mẹ chỉ là đi xa vài ngày thôi, rồi mẹ sẽ trở về!" Lúc này, tim anh ta đau như bị xé rách, nhưng trước mặt con, anh ta phải kiềm chế!
Trong mắt cô bé không có một tia ngạc nhiên mừng rỡ nào, bởi vì cô biết, cha đang nói dối cô, mẹ đã bỏ họ mà đi rồi, đi cùng một chú khác rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa.
Cô bé cố gắng vươn tay ra, xoa nhẹ mặt của cha mình, đôi mắt đen láy sáng ngời như là được rửa qua nước, vành mắt hồng hồng, nhưng vẫn nghiến răng kìm kại nước nắt, ánh mắt kiên định, “Cha đừng sợ... Vẫn còn có con..."
Hạ Hồng không thể khống chế được nữa, nước mắt tranh nhau rơi xuống...
Đúng! Anh ta vẫn còn có con gái... Anh ta không thể để Tiểu Hà chịu tổn thương thêm nữa...
........
"Giường số , đi thanh toán viện phí đi." Trước khi đi, y tá nói với Hạ Hồng.
Hạ Hồng đáp lại” “Tôi biết rồi", quay sang cười cười với con gái, “Tiểu Hà ngoan, con nghỉ ngơi một lát, cha đi một lát rồi sẽ quay lại lại."
Cô bé nhìn về phía anh, đôi mắt linh động chớp chớp làm khẩu hình "dạ.” Nụ cười ngọt ngào, nhưng đôi môi lại không ngừng run rẩy, không được! Cô không thể khóc! Nếu có khóc, cha sẽ khóc theo!
“Thưa anh, tổng cộng là tệ." Cô y tá nở nụ cười chuyên nghiệp. Hạ Hồng móc túi, mắt lộ vẻ xấu hổ, “Xin lỗi, tôi không mang theo nhiều tiền mặt như vậy, có thể... trì hoãn một đoạn thời gian không?"
"Thưa anh, có thể thanh toán qua thẻ.”
“Tôi... Tôi không có thẻ tín dụng...”
Nụ cười của cô y tá hơi thu lại, ánh mắt dò xét nhìn Hạ Hồng từ đầu đến chân, trong đáy mắt cô ta thoáng hiện lên tia chán ghét và khinh thường, cô ta lạnh lùng nói: “Thưa anh, nếu anh không đủ khả năng thanh toán hoá đơn y tế, vui lòng xuất viện càng sớm càng tốt. Bệnh viện của chúng tôi có số lượng giường bệnh rất hạn chế.”
Hạ Hồng xua tay lần nữa, vội vàng giải thích: “Không! Không! Tôi chỉ muốn thư thả chút... Ba, ba ngày có được không?”
Nụ cười của cô y tá biến mất hoàn toàn, cô ta chế nhạo, “Thưa anh, tôi hi vọng anh có thể nhận thức rõ ràng đây là bệnh viện, chứ không phải nhà từ thiện hay Sở Phúc lợi xã hội. Nếu anh không thể trả viện phí thì đừng có bị bệnh.”
Vẻ mặt Hạ Hồng thay đổi, “Này cô, sao cô có thể nói chuyện như vậy? Có ai đang khỏe mạnh lại muốn mình bị bệnh đâu? Nhưng nếu bị bệnh thì cũng chỉ có thể đi chữa bệnh thôi chứ!”
Không ngờ người này còn dám tức giận, cô y tá lập tức trợn tròn mắt, “Cái đồ nhà quê! Anh hung dữ cái gì?! Nếu không trả được tiền viện phí thì mau thu dọn đồ đạc và xuất viện đi!”
“Cô...”
“Quẹt thẻ.” Giọng nói trong trẻo của một cô gái cắt ngang lời Hạ Hồng đang định nói, chỉ nhìn thấy bàn tay trắng nõn và mảnh mai đưa qua một chiếc thẻ ngân hàng màu vàng...