Khi bước đến cửa phòng khách, Dạ Cô Tinh nhận ra tiếng hét phát ra từ bên trong, cô lùi lại hai bước, đẩy cánh cửa xiên xẹo nửa kín nửa hở về phía sau. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, khóe miệng Dạ Cô Tinh giật giật.
Chu Lê đi sát phía sau đang sững sờ lập tức phản ứng lại, đi đến cạnh cửa, cả mặt bất lực...
“Tiểu Xán, em đang làm gì đấy?”
Trong phòng, một cô gái có gương mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú đang ngồi thẳng lưng trước bàn làm việc, trông có vẻ mười lăm, mười sáu tuổi. Một sợi dây gai mảnh treo trên trần nhà quấn vào tóc đuôi ngựa của cô gái. Chỉ cần cúi đầu xuống một chút, sợi dây sẽ được căng ra và cột tóc đuôi ngựa sẽ bị kéo chặt.
Đơn giản mà nói thì chính là phiên bản thực tế của Tôn Kính triều Tấn, khi đọc sách đã cột tóc của mình lên xà ngang để tránh ngủ gật.
Tiếng hét vừa rồi chắc hẳn là do cúi đầu quá mạnh, sợi dây kéo tóc quá căng làm rát da đầu, đau đến nỗi hét cả lên.
Nhìn thấy cửa bị mở ra, Chu Xán quay đầu, cười ngượng ngụng, “Hì hì… chị, chị kệ em đi, em đang làm bài tập!”
“Đang làm bài tập? Em nói đi, tháng này em làm như vậy mấy lần rồi?”
Chu Xán xoa xoa cổ, bất lực giải thích: “Em cũng hết cách mà! Người ta đều nói treo ba tháng mới có hiệu quả! Tại em nhất thời không khống chế được sức lực, nên mới....”
Chu Lê lạnh lùng cười, không tin sự ngụy biện của Chu Xán: “Em nói cho chị biết, thầy cô giáo nào giao bài tập mà bắt học sinh phải quấn tóc treo lên trần nhà? Chị tìm bọn họ nói chuyện rõ ràng!”
“Hả...” Chu Xán vội vàng vươn tay tháo sợi dây trên đầu xuống, chạy hai bước ra cửa, nắm lấy tay Chu Lê, nũng nịu cầu xin: “Chị, đừng mà...”
Vừa quay đầu, nhìn thấy Dạ Cô Tinh, trên khuôn mặt Chu Xán hiện lên nụ cười vô cùng rạng rỡ, dùng tay còn lại khoác tay cô: “Xin chào! Chị là bạn của chị em ạ?”
Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, cười trêu chọc.
Những lời trách móc của Chu Lê lần lượt nối tiếp nhau: “Chu Xán! Chị nói cho em biết! Hôm nay em không giải thích rõ ràng thì chị không để yên đâu!”
“Chị, đừng mà! Bạn chị còn ở đây này, chị giữ cho em tí thể diện đi!” Chu Xán nhỏ giọng than thở.
“Thể diện?” Chu Lê càng tức hơn, “Mới bé tí mà đã bàn thể diện với chị?”
Chu Xán phản bác: “Em nhỏ chỗ nào?!” Dừng một chút, kiêu ngạo chỉ vòng một, “Chỗ nào cũng to! Hứ!”
“Đừng nói linh tinh! Chị nói thật, sao em lại ra sức kéo tóc mình như thế? Rõ ràng biết chất tóc của mình là loại khó mọc, không sợ bị hói, bị rụng hết tóc à?”
“Em biết! Em biết rõ!” Chu Xán đột nhiên trở nên kích động, đôi mắt tràn đầy oan ức, không giống như đang giả vờ: “Em biết, tóc em vừa ngắn vừa ít, lại còn khô, cho dù có ăn bao nhiêu mè cũng không đen, ăn bao nhiêu rau cũng không dài. Nhưng mà hình mẫu lí tưởng của anh ấy là một cô gái có mái tóc dài như ‘Áo Tím’, em chỉ muốn trở thành hình mẫu mà anh ấy thích...”
“Vậy nên... em buộc tóc vào dây... là để muốn kéo tóc dài ra?” Chu Lê ngạc nhiên, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Dạ Cô Tinh nghe thấy cụm từ ‘Áo Tím’ thì lập tức quay sang nhìn.
“Vâng! Em nghe các bạn cùng lớp nói rằng đây là công thức bí mật từ một cuốn sách y học cổ. Nếu treo nó trong ba tháng, tóc sẽ dài ra gần cm. Chỉ cần kiên trì thì tóc dài đến eo cũng chỉ là chuyện sớm muộn!” Chu Xán thao thao bất tuyệt, đầu cũng cúi xuống, rõ ràng là đang vướng bận tình yêu, còn là tình yêu đơn phương.
Chu Lê không nói nên lời, đây rõ ràng là dục tốc bất đạt mà! Nếu có thể làm tóc mọc bằng cách kéo tóc, thì sẽ không có nhiều người bị hói như vậy!
Chu Xán sụt xịt, cẩn thận nhìn chị gái, sau đó lại nhìn Dạ Cô Tinh, chớp mắt, lại chớp chớp mắt, “Ừm... chị này, chị thật sự là bạn của chị gái em ạ? Em phát hiện nhìn chị thật giống ‘Áo Tím’.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Chính xác mà nói, thì chị là sinh viên của chị gái em.”
“Hả!” Chu Xán đột nhiên kinh ngạc nhảy dựng lên, “Chị..chị là sinh viên đại học?! ‘Áo Tím’ cũng là sinh viên đó!”
“......”
Chu Lê cười ngại ngùng nhìn Dạ Cô Tinh, giới thiệu: “Đây là em họ của cô, Chu Xán, năm nay tuổi, vừa vào cấp ba.”
Rồi lại hơi nheo mắt lại, quay qua sang cô em họ Chu Xán: “Sinh viên thiên tài Khoa Vật lý Hạt nhân: Dạ, Cô, Tinh.”
“Hóa ra là, Dạ...” Nụ cười rực rỡ của cô gái nhỏ đột nhiên ngưng trệ, sau đó kinh hãi ngẩng đầu, môi run lên, “Chị... chị...”
Dạ Cô Tinh chỉ cười không nói gì.
“Aaaaaa...” Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, ngay cả Dương Vũ Sơ đang tắm trong phòng khách cũng nghe rõ, nhanh chóng tăng tốc độ.
“Áo… Áo Tím! Thật sự là chị! Thật sự là ‘Áo Tím’... aaaa.... nữ thần của em! Nữ thần của nam thần của em! Em, em gặp được người thật rồi?! Em thật sự gặp được người thật rồi! Hahaha.”
Chu Xán nhảy cẫng lên một con khỉ chạy xung quanh Dạ Cô Tinh, muốn chạm vào nhưng lại không dám chạm vào, biểu cảm không thể tin nổi của Chu Xán làm cho Dạ Cô Tinh không nhịn được cười.
Chu Lê cười xin lỗi: “Thật ngại quá, chưa có sự đồng ý mà đã tiết lộ thân phận của em. Từ khi đến rạp xem bộ “Bầu trời thành phố” con bé đã trở thành fan cuồng của em rồi. Cả ngày hết ‘Áo Tím’ ngắn đến ‘Áo Tím’ dài, nếu bây giờ không nói cho nó, đợi em đi rồi nó phát hiện ra, sợ rằng sẽ trách chị cả đời!”
“Chị... làm gì mà nghiêm trọng như thế.” Cô gái nhỏ ngại ngùng, trước mặt thần tượng đột nhiên trở nên dè dặt lạ thường.
Dạ Cô Tinh nhìn Chu Lê cười: “Không sao đâu.”
Dù sao không sớm thì muộn cũng sẽ nhận ra, cô bé lanh lợi như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy đã tỏ ra nghi ngờ, sau đó còn thông qua ngôn ngữ để thăm dò, đoán rằng bước tiếp theo chính là hỏi cô tên là gì. Từ khi ra mắt, trừ biệt danh ‘Áo Tím’ do cư dân mạng đặt, cô đều dùng tên thật của mình.
“Chị! Chị yêu của em! Chị cho em với thần tượng của em chút không gian riêng tư đi!”
“Ồ! Đang đuổi chị đi à?” Chu Lê hướng ánh mắt dò hỏi về phía Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh cười gật gật đầu.
Chu Lê thấy vậy thì đi ra khỏi phòng, cho hai người không gian riêng tư.
Chu Xán kéo Dạ Cô Tinh ngồi xuống ghế, chống cằm, tỉ mỉ nhìn cô từ trên xuống dưới, vừa nhìn vừa trầm ngầm gật đầu, giống hệt như đang thẩm định đổ cổ.
Dạ Cô Tinh cũng không nói chuyện, để cho Chu Xán nhìn đi nhìn lại, động tác phóng khoáng, phong thái điềm tĩnh, từ người cô toát ra khí chất uyển chuyển ưu nhã, cô thật sự xinh đẹp đến choáng ngợp, xinh đẹp như hoa, khuynh quốc khuynh thành.
Nhìn một hồi lâu, cô gái nhỏ cuối cùng cũng ảo não cúi đầu xuống: “Thôi được rồi, em chịu thua, em thật sự không đẹp bằng chị, chẳng trách anh ấy lại lấy chị làm hình mẫu lí tưởng.”
Dạ Cô Tinh chỉ cười nhạt, không đào sâu vào suy nghĩ của Chu Xán, đổi chủ đề: “Ngoại hình quan trọng đến thế sao?”
“Đương nhiên rồi!” Chu Xán không nghĩ ngợi đáp.
Dạ Cô Tinh đảo mắt, lấy USB trong túi xách ra, nhướng mày cười, “Có muốn làm một thí nghiệm không?”
Chu Xán ngạc nhiên, thay đổi chủ đề cũng nhanh thật, nhưng miệng còn hành động nhanh hơn suy nghĩ, trong tiềm thức hỏi: “Thí nghiệm gì?”
Dạ Cô Tinh cười ranh mãnh, “Một thí nghiệm để dự đoán tương lai.”
Chu Xán bỗng nhiên có hứng thú, luôn miệng nói: “Được ạ! Được ạ!”
“Cậu bạn đó đẹp trai không?”
“Đẹp trai ạ!”
“Có ảnh không?”
Chu Xán tỏ vẻ phòng thủ.
Dạ Cô Tinh đột nhiên cảm thấy buồn cười: “Yên tâm, chị sẽ không dòm ngó đến người trong mộng của em đâu!”
Chu Xán thở phào nhẹ nhõm, cười rạng rỡ, “Có ạ! Trên máy tính của em, đợi em mở máy tính trước đã...”
Dạ Cô Tinh chậm rãi mỉm cười, thật tốt!
Ban đầu, để đoán được ngoại hình của hai nhóc con trong bụng, cô đã tự viết một chương trình, chỉ cần nhập thông tin chi tiết của cô và An Tuyển Hoàng, bao gồm nhóm máu, chiều cao, cân nặng, sở thích, thói quen ăn uống, v.v.., vào hệ thống. Tất nhiên, ảnh chụp chân dung của cả hai là không thể thiếu, hệ thống sẽ tự động phản hồi và xuất ra hình ảnh thế hệ tiếp theo của hai người.
Sức mạnh của sự di truyền thật sự không thể xem thường, cô đã thử nghiệm không biết bao nhiêu lần, tuy ngoại hình của em bé sẽ thay đổi đôi chút, nhưng lần nào cũng là hai đứa bé vô cùng đáng yêu!
Lần đầu tiên viết chương trình này, Dạ Cô Tinh thấy nó rất mới lạ. Cả ngày dùng hết người này đến người khác để kiểm tra. Ngay cả Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt cũng không thoát nổi. Ai bảo hai người họ nhìn mê hoặc lòng người như vậy, không dùng làm thí nghiệm thì thật lãng phí tài nguyên!
Cuối cùng, An Tuyển Hoàng nắm tay cô, hai người ngoan ngoãn đưa bệnh án và ảnh chụp chính diện. Sau khi sự kết hợp của cả hai được hình thành, Dạ Cô Tinh không biết nên miêu tả như thế nào về đứa bé dễ thương xuất hiện trên màn hình máy tính.
Xinh đẹp mỹ lệ, khuynh quốc khuynh thành? Không đủ.
Tựa như tiên nữ, hoa nhường nguyệt thẹn!
Cho dù là bé trai hay bé gái thì cũng sẽ tựa như yêu tinh mê hoặc con người, nếu thật sự có đứa bé như vậy, ước chừng linh hồn của mọi người sẽ đều bị quyến rũ hết!
Yêu tinh diệt thế, phật tiền ma liên, hẳn là cũng chỉ đến vậy thôi!
Vậy nên Dạ Cô Tinh lắc đầu cảm thán, thở dài tiếc nuối, trong hai người Nguyệt Vô Tình và Minh Triệt, nếu có một người là nữ thì tốt biết mấy!
Sinh một tiểu quỷ đáng yêu làm loạn thiên hạ, xáo trộn giang sơn, chẳng phải rất vui sao?!
Về sau, Dạ Cô Tinh đã nâng cấp chức năng của hệ thống chương trình, nó có thể dựa trên chế độ ăn uống, sức khỏe và thói quen sinh hoạt hiện tại của một người để dự đoán người đó trong trong mười, hai mươi hoặc ba mươi năm tới.
An Tuyển Hoàng đặt tên cho chương trình này là- Tính thiên cơ!
Dạ Cô Tinh ngồi trước máy tính, lấy USB từ trong túi ra rồi cắm vào, “Bây giờ chị sẽ đưa ảnh của cậu bạn đó vào chương trình này, em sẽ sớm xem được ngoại hình của cậu ta trong tương lai.”
Trong mắt Chu Xán tràn đầy kỳ vọng, trong tương lai nhất định anh ấy sẽ còn đẹp trai hơn! Phong cách hơn bây giờ!
“Được rồi, bây giờ em nói cho chị biết, bình thường cậu ta thích ăn cái gì?”
Chu Xán không chút nghĩ ngợi nói: “Sô cô la, bít tết, còn thích uống nước ngọt có ga!”
Dạ Cô Tinh gõ chữ lạch cạch trên bàn phím. “Bây giờ ở lứa tuổi của tụi em là đang giai đoạn dậy thì. Trong giai đoạn dậy thì, ảnh hưởng của hormone nam và hormone vỏ thượng thận sẽ khiến tuyến mỡ phì đại, gia tăng bài tiết. Hơn nữa thói quen ăn uống không lành mạnh, thích ăn đồ chiên rán nhiều đường, làm tăng chất béo, nên cậu ta sẽ trông như thế này khi tuổi. “
Trên màn hình máy tính hiện ra một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai, nhưng khuôn mặt của anh ta đã bị tổn hại rất nhiều vì nổi mụn.
Chu Xán nuốt nước miếng, hiển nhiên có chút không thể chấp nhận được.
Dạ Cô Tinh cong môi, tiếp tục hỏi: “Cậu ta thường có sở thích gì không? Ví dụ như bóng rổ, bóng đá.”
Sau khi cân nhắc một chút, Chu Xán lắc đầu, “Anh ấy thích chơi game, thỉnh thoảng cùng bạn bè đi hát Karaoke, nhưng lại không thích học tiết thể dục, em cũng không biết anh ấy có thích vận động hay không....”
Dạ Cô Tinh tiếp tục gõ bàn phím, “Chế độ ăn uống không lành mạnh và không thích vận động dễ dẫn đến tích tụ mỡ. Khi cậu ấy tuổi, cậu ấy sẽ như thế này.”
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một người đàn ông với thân thể mập mạp, quầng mắt nặng nề, nhưng trên gương mặt của anh ta vẫn lờ mờ nhìn thấy dáng vẻ anh tuấn, Chu Xán mở to mắt, chớp chớp.
Dạ Cô Tinh cố nén cười, “% -% tóc con người đang trong giai đoạn tăng trưởng, còn % -% đang trong giai đoạn nghỉ ngơi. Tuy nhiên, sau tuổi, áp lực cuộc sống và công việc tiếp tục tăng. Theo tuổi tác thì tóc sẽ ngày càng ít đi, nói cách khác tốc độ rụng tóc sẽ nhanh hơn tốc độ mọc, vì vậy cậu bạn đó của em khi tuổi nhìn sẽ như vậy…..”
Dạ Cô Tinh cất USB vào trong túi, nhịn cười, chậm rãi đứng dậy, quay đầu lại, nhìn thấy hai người già đang đứng ở cửa nhìn cô với vẻ mặt khó tin.
“Ơ....”
Đúng lúc này, Chu Lê cũng tới, cô ấy vừa vào bếp cắt một đĩa hoa quả, đang định đưa cho Dạ Cô Tinh nếm thử, vừa bước tới cửa đã phát hiện cha mẹ đang ngạc nhiên nhìn vào phòng, “Cha, mẹ, sao hôm nay về sớm vậy ạ?”
Chu Xuyên đột nhiên tỉnh táo lại, ho nhẹ một tiếng ra hiệu cho vợ, hồn phách của Lê Thanh lập tức quay trở lại.
Hai ông bà đồng thanh nói: “Con gái, vị này là...”
Chu Lê sửng sốt, “À, con quên mất chưa giới thiệu. Đây là sinh viên năm hai Đại học Bắc Kinh chuyên ngành vật lý hạt nhân.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười nhìn hai người, chắc hẳn họ là cha mẹ của Chu Lê, trông tuổi tác có chút cao, có lẽ đã lớn tuổi mới sinh được Chu Lê. Chẳng trách cô ấy lớn lên có dáng vẻ “không biết buồn phiền là gì” như vậy.
“Cháu chào hai bác.”
Lê Thanh cười hiền từ, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra, thái dương trắng nõn cũng trở nên đáng yêu, “Đứa bé ngoan! Hóa ra là sinh viên của trường đại học Bắc Kinh, chẳng trách lại lợi hại như vậy!”
Chu Xuyên cũng không giấu giếm sự cảm kích, “Một cô gái chọn chuyên ngành kỹ sư phần mềm, thật là can đảm!”
“Ơ...” Chu Lê ngơ ngẩn, “Cha mẹ, cái gì mà kỹ sư phần mềm? Cha mẹ nghe nhầm rồi! Người ta đang học vật lý hạt nhân!”
“Cái gì?!” Đôi vợ chồng già liếc nhau với ánh mắt khó tin!
Chu Lê nhìn Dạ Cô Tinh cười ngại ngùng, “Cha mẹ cô đều là giáo sư tại Đại học Z. Một người tham gia phát triển phần mềm và người kia tham gia vào kỹ thuật di truyền. Đừng cảm thấy kì lạ nhé!”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, “Không đâu ạ.”
Vì vậy Chu Lê biết trước lịch thi của cuộc thi vật lý là điều không khó, theo như cô biết thì trường đại học Z cũng là một trong những đơn vị tổ chức cuộc thi này.
Đúng lúc này, Dương Vũ Sơ cũng đã tắm rửa xong, đi ra chào hỏi người lớn, đồng thời lễ phép nói.
“Cũng đã muộn rồi, thưa hai bác, cô Chu, chúng em xin phép đi trước ạ.” Rồi lại liếc mắt nhìn về phía bàn máy tính, nhìn chằm chằm cô gái nhỏ vẫn đang đờ đẫn trên màn hình, Dạ Cô Tinh cười tinh nghịch, được rồi, cô thừa nhận đã khiến cô gái nhỏ kinh hãi, cô chỉ muốn thử sức mạnh của chương trình, nhưng cô không ngờ nó lại gây... sốc đến như vậy!
Người đàn ông trung niên trên màn hình, không có một chút khí chất anh tuấn nào, hoàn toàn là một ông chú bụng bự điển hình!
Ra khỏi khu nhà, Dạ Cô Tinh thấy Chu Lê đuổi theo từ phía sau, thở hổn hển, nhét danh thiếp vào tay Dạ Cô Tinh, “Cô có nghe giáo sư Diêm nói em rất giỏi lập trình, nhưng không ngờ em lại giỏi như vậy! Cha cô nổi tiếng là nghiêm khắc. Sinh viên khi lên lớp lúc nào cũng run sợ như bước đi trên lớp băng mỏng, lớn từng này mà cô chưa bao giờ thấy ông ấy khen một người nào cả! Đây là một trong những sinh viên của cha cô, hiện đang tham gia nghiên cứu và phát triển phần mềm tại Hoa Kỳ. Cô hy vọng nếu có cơ hội các em có thể làm việc cùng nhau! “
Dạ Cô Tinh nhận lấy danh thiếp – Mặc Huyễn (Monek)!
“Cảm ơn cô Chu, chúng em xin phép đi trước.”
“Được rồi, đi đường cẩn thận, ngày mai gặp lại, cô chờ tin vui của các em!”
Buổi tối, khi Tịch Cẩn đưa sim mới cho Dạ Cô Tinh, bị cô gọi lại hỏi: “Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?”
Buổi sáng không thấy đâu, tối muộn mới trở về.
Tịch Cẩn ánh mắt có chút né tránh: “Lão, lão tử đi khắp nơi! Rất ung dung tự tại!”
Dạ Cô Tinh vừa thấy anh ta như vậy đã biết anh ta nói dối, nhưng cô không định hỏi đến cùng. Mặc dù Thập Nhất nhìn có vẻ lơ đễnh nhưng khi gặp phải chuyện hệ trọng thì lại rất nghiêm túc. Dạ Cô Tinh biết điều đó. Dù có thân thiết đến đâu cũng nên cho nhau một chút không gian riêng tư, khoảng cách quá gần sẽ tạo cho họ nhiều áp lực, như vậy không tốt chút nào.
“Mẹ của Đường Nghiêu mắc bệnh lạ. Anh rảnh thì đi thăm một chút đi.”
Ai biết Tịch Cẩn nghe xong thì giãy nảy lên: “Vì sao? Vì sao lại bắt anh phải đi?”
“Bây giờ Đường Nghiêu là người của anh!” Dạ Cô Tinh thấp giọng, nghiến răng nghiến lợi, anh ta trở nên ngu ngốc như vậy từ khi nào?!
“Lão tử không đi!”
Dạ Cô Tinh nhướng mày, “Ồ! Cánh cứng rồi? Muốn bay đi rồi? Không cần phải bao nuôi, ôm đùi nữa?”
“Hèn hạ!” Tịch Cẩn nghiến răng, lại suy nghĩ, nghĩ đến sau này sẽ được bao nuôi, có phú bà chống lưng. “Thôi được rồi, lão tử đi là được chứ gì… “
Sau khi tắm xong, Dạ Cô Tinh lắp sim điện thoại vào, bấm số gọi cho An Tuyển Hoàng, vậy mà lại... tắt máy?
Lại gọi thêm vài lần, vẫn là tắt máy.
Gọi vào số của Minh Triệt, cũng không ai trả lời.
Dạ Cô Tinh nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng càng thêm nghi ngờ, người đàn ông xấu xa đó, còn học được cả cách tắt máy rồi! Ngáp một cái, thôi để ngày mai rồi xử lí anh, sau đó nhắm mắt chìm vào giấc ngủ...
Ngày hôm sau, ngày công bố danh sách cuối cùng đã đến...