Sự việc này, không cần nghĩ cũng biết, ngoài An Tuyển Hoàng, không ai có thể làm ra.
Máy của Dạ Cô Tinh bị gọi nhiều đến mức hết cả pin, xem ra mua lại điện thoại mới cũng không đủ, cần phải đổi số vậy.
Thật ra, lửa giận trong lòng cô đã sớm phai nhạt rồi, An Tuyển Hoàng là ai, cô biết rõ. Đừng nói là có cô gái ở trong phòng anh, cho dù có người khỏa thân đứng trước mặt anh, có lẽ người đàn ông lạnh lùng kia cũng chẳng buồn nhấc mí mắt lên!
Kìm nén dục vọng, kiềm chế, lãnh đạm, lạnh lùng là những gì Chử Vưu đánh giá về An Tuyển Hoàng.
Lúc đó, Dạ Cô Tinh còn khịt mũi xem thường, thậm chí còn chế nhạo, ngoài sự thờ ơ và lạnh lùng, người đàn ông đó làm gì có liên quan đến mấy chứ kiềm chế bản thân, kìm nén dục vọng?
Rõ ràng là một con sói đói, cả này chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để chiếm lấy cô, nuốt cô vào bụng! Nếu không phải vì đang mang thai, cô đã sớm bị anh ăn sạch...
Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng thật ra trong lòng Dạ Cô Tinh hiểu rõ, có vài lần cô thấy anh nói chuyện với mọi người trong phòng làm việc, dáng vẻ yên tĩnh, lạnh lùng có thể so sánh với băng ở Bắc Cực, người đàn ông đó bước từ trong phòng ra, bước chân lảo đảo, cũng may Tư Kình Dận nhìn thấy vội đỡ lấy anh, không thì anh đã sớm ngã trên mặt đất.
Vậy mà, trong một giây tiếp theo, khi cô bước vào phòng làm việc, khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông đó lập tức dịu đi, đôi mắt cũng hiện lên một nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt không còn lạnh lùng, xa lạ mà vô cùng ấm áp.
Vào lúc đó, Dạ Cô Tinh đột nhiên hiểu rằng, người đàn ông này chỉ để lộ mặt mềm yếu nhất của trái tim anh trước mặt mình, anh không cần ngụy trang bề ngoài bằng sự lạnh lùng, anh không cần mặc bộ giáp cứng cáp nhất, và anh cũng không cần phải che giấu tất cả cảm xúc của bản thân.
Khi điện thoại được kết nối, giọng nói của một người phụ nữ cất lên, phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là nghi ngờ, vì vậy ngay lập tức nhấn nút ghi âm, cho đến khi người phụ nữ ấy nói rằng An Tuyển Hoàng đang tắm, còn thân mật gọi anh một tiếng “Hoàng”, Dạ Cô Tinh có chút mơ hồ. Cô quả thực có chút tức giận. An Tuyển Hoàng thận trọng và lãnh đạm như vậy, lại thản nhiên cho phép người khác vào phòng và sử dụng điện thoại di động của mình?
Trong đó, chắc chắn có gì đó không đúng, hoặc đã được cố ý thực hiện.
Tính toán thời gian, anh cũng đang trên đường trở về nhà. Trên hòn đảo tên là Chiếm Ngao đó, là trung tâm quyền lực của nhà họ An, âm mưu và mưu mô tất nhiên sẽ tiếp tục tiếp diễn, từ đầu đến cuối, cô chưa từng hoài nghi An Tuyển Hoàng, cô chỉ là có chút tức giận!
Tức giận vì anh không đóng cửa cẩn thận, để cho người phụ nữ khác đi vào lợi dụng; Tức giận vì anh không để ý điện thoại của mình, thứ quan trọng như vậy lại để rơi vào tay người khác; Càng tức giận hơn khi người phụ nữ mưu mô kia dám giả bộ nhu nhược yếu đuối nói lời khiêu khích cô! Nói gì mà “Hoàng đang tắm, tạm thời không thể trả lời điện thoại”, Hoàng cái đầu cô! Hoàng là từ mà cô có thể gọi sao??
Nếu có thể, cô thật sự muốn gửi một cái tát đến đầu dây bên kia, cho dù là giả bộ cũng được, kiêu ngạo hay ức hiếp người khác cũng thôi đi, ngay cả người đàn ông của cô mà cũng dám thèm muốn, nhất định phải đánh cho đến khi mẹ cô ta cũng không nhận ra.
Hừ, đợi cô sinh ra hai bé bánh bao nhỏ này ra sẽ lập tức chuyển đến nhà họ An, đến lúc đó cô sẽ khai đao với mấy kẻ mưu mô hèn hạ, giết gà dọa khỉ.
Thực ra, từ lúc An Tuyển Hoàng gọi lại nhiều lần, sự tức giận của Dạ Cô Tinh đã phai đi không ít, cô chỉ muốn làm cho anh phải trả giá vì đã làm cô tức giận, không phải luôn nói, thứ không có được mới là tốt nhất sao?
Hơn nữa, cô cũng rất nóng tính! Lần này không dạy cho anh một bài học, để lần sau anh lại cho người phụ nữ khác tùy tiện vào phòng ư?
Đúng như vậy, có dạy dỗ mới nhớ lâu, nhớ kĩ được!
Có điều, khi nhìn thấy vô vàn dãy số lạ gọi đến, Dạ Cô Tinh không biết nên khóc hay nên cười, người đàn ông này có bao nhiêu tùy hứng mới có thể nghĩ ra cái trò nhạt nhẽo đến vậy cơ chứ...
Thôi được rồi, dù sao cô cũng đã tha thứ cho sự bất cẩn của anh!
Bây giờ có quá nhiều người biết được số điện thoại của cô, điện thoại bị gọi nhiều đến sắp hỏng đến nơi rồi, sim cũ chắc chắn không thể dùng được nữa, đợi ngày mai đổi sim mới rồi gọi lại cho anh vậy...
Một đêm không mộng, một sáng bình minh.
Hôm nay là lễ khai mạc kỳ thi Vật lý quốc gia, địa điểm tập trung tại nhà thi đấu trung tâm thành phố Z. Các đội tuyển đến từ nhiều trường đại học trên cả nước đâng lần lượt tới.
Đúng lúc này, một cô gái mạt mày tái mét, tóc tai bù xù, mồ hôi ướt đẫm cả người kéo chiếc vali, từng bước từng bước xuất hiện trước cổng nhà thi đấu.
Đúng vậy, Dương Vũ Sơ đã đi tàu hai ngày một đêm, cuối cùng giờ sáng nay cô ta cũng đã đến ở thành phố Z.
Đối với cô ta, hai ngày một đêm này trôi qua thật chậm, cũng thật dài, như đang trải qua một cơn ác mộng vậy.
Cô ta đứng túm tụm với một nhóm công nhân trên tàu, thậm chí cô ta còn không dám nhấc chân lên, bởi vì một khi nhấc chân lên, sẽ không có chỗ để đặt xuống!
Những người lao động bẩn thỉu, hôi hám ấy dựa vào người cô ta một cách vô đạo đức, có người còn vươn hai tay lên đùi cô ta, miệng cười sặc sụa, dáng vẻ xấu xí, răng ố vàng, ánh mắt dâm dục khiến cô ta thực sự không thể chịu nổi.
Sau khi đứng được năm sáu phút, bàn chân Dương Vũ Sơ bắt đầu sưng tấy và run rẩy, cô ta cũng chẳng dám mơ ước đến việc có được giường nằm, có một chỗ ngồi đã là tốt lắm rồi. Cô ta không muốn phải ngồi bệt dưới mặt đất như những người lao động thô tục đó, lại còn ngồi ngay lối đi. Những người khác đi đi lại lại đều bước qua người bọn họ, đó chính xác là một sự xúc phạm.
Cô ta nghiến răng, kiên trì thêm hai phút nữa, nhưng cuối cùng không nhịn được mà ngã xuống đất, trong hoàn cảnh như vậy, cô ta đành phải cúi đầu trước hiện thực, tất cả lòng tự trọng và tự tôn của cô ta đều không so được với một chỗ ngồi, ngay cả khi đó là một mặt đất bẩn thỉu.
Cứ như vậy, cô ta luôn trong trạng thái rung rung lắc lắc, tỉnh tỉnh mơ mơ, rồi lại nghiến răng chịu đựng, cuối cùng sáng nay mới đến được thành phố Z!
Lúc cô ta bước ra khỏi toa tàu, không khí trong lành thổi vào mặt Dương Vũ Sơ, cô ta như từ địa ngục được lên thiên đường, như có thể thoải mái hít thở, nhìn mây trắng trời xanh cũng là một điều quý giá.
Ngay lúc đó, Dương Vũ Sơ tự hỏi, rốt cuộc cô ta muốn cái gì? Tại sao cô ta lại đến đây?
Tham gia thi đấu? Báo thù? Hãm hại người khác?
Sau khi nghe Triệu Gia Nam xúi giục, khơi dậy lên sự đố kị và bất mãn trong lòng, vì muốn lên mặt dạy đời Dạ Cô Tinh, Dương Vũ Sơ mới cố ý đến muộn, nhưng kết quả thì sao?
Bây giờ trong đầu cô ta chỉ có một ý nghĩ: hại người hại mình!
Vội vàng từ ga tàu đến sân vận động trung tâm, nửa giờ lái xe, dọc đường cô ta đã suy nghĩ rất nhiều và tự hỏi bản thân, cho dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng bộ dạng bây giờ của cô ta, là do cô ta tự làm tự chịu.
Dương Vũ Sơ kéo va li, khập khiễng tiến vào nhà thi đấu, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, rất nhiều đội tham gia lần lượt ký tên tiến vào nơi thi đấu, trong hội trường trống trơn chẳng còn mấy bóng người.
“Tôi là thành viên của đội thi trường Đại học Bắc Kinh.” Dương Vũ Sơ nói với nhân viên.
Người nhân viên đó nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, nhanh chóng che mũi lại, ánh mắt không che giấu sự khinh thường, “Nhìn bộ dạng của cô mà tơ tưởng đến Đại học Bắc Kinh? Đùa hơi lố rồi đó cô gái, cô mà là sinh viên Đại học Bắc Kinh, thì tôi là sinh viên của Harvard, Oxford!”
Ngay sau đó là một tràng cười vang lên ở xung quanh.
Dương Vũ Sơ lập tức đỏ bừng mặt, vẻ mặt vừa xấu hổ vừa tức giận, bộ dạng đáng xấu hổ hiện tại, không chỉ bị người khác chán ghét, mà ngay cả chính cô ta cũng chán ghét!
Lúc xuống tàu, Dương Vũ Sơ vội vàng chạy tới đây, làm gì còn thời gian để chấn chỉnh lại bộ dạng của mình, cô ta ở trong môi trường nhếch nhác đó một ngày hai đêm, không chải đầu, cũng chẳng rửa mặt được mấy lần. Bộ dạng bây giờ chính bản thân cô ta cũng không chịu nổi!
“Tôi thật sự là thành viên của đội Đại học Bắc Kinh. Nếu không tin tôi, cô có thể kiểm tra danh sách. Tôi tên là Dương Vũ Sơ.” Kiềm chế sự xấu hổ trong lòng, Dương Vũ Sơ hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói.
Người nhân viên càng cười khinh thường hơn, “Cô nói cô tên là Sơ gì đó, cô lấy gì để chứng mình cô là người đó? Ai biết cô nghe tên ở đâu? Nếu là kẻ mạo danh vào gây rối trật tự thì ai chịu trách nhiệm?”
“Tôi có thể cho cô xem thẻ căn cước của tôi.”
Người nhân viên sửng sốt, có thể là không tin nổi một người trong tình huống khó xử như vậy lại có thể đứng lại tranh luận với mình, người bình thường trong tình huống này không phải đều bỏ chạy vì xấu hổ hay sao?
Lúc này, Dương Vũ Sơ đã rút trong ba lô ra thẻ căn cước và thẻ sinh viên đưa cho người nhân viên đó.
Người nhân viên đảo mắt và lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, “Cho dù cô thật sự là sinh viên của Đại học Bắc Kinh, tôi cũng không thể cho cô vào.”
“Sao… sao lại thế?”
Người nhân viên chỉ vào một tấm biển bên cạnh, “Cô xem đi, nó được viết rất rõ ràng rằng: phải có sự chỉ huy của đội trưởng mới được có tư cách tham gia, không được đi vào với tư cách cá nhân.” Người nhân viên kia xòe hai tay, nhún vai, “Chúng tôi chỉ làm theo quy định, xin lỗi. Trừ khi cô tìm thấy đội của mình, nhưng trong ba phút vừa rồi, hầu như tất cả các đội đã đăng ký và đi vào. À, tôi nhớ ra rồi! Đội của Đại học Bắc Kinh đã ký xong và đi vào từ sớm rồi.”
Dương Vũ Sơ như bị sét đánh ngang tai, cô ta vội vội vàng vàng như vậy, cuối cùng vẫn không kịp sao?
Một cảm giác hối hận ập đến, giờ phút này cô ta không trách Dạ Cô Tinh, cũng không trách Triệu Gia Nam, cô ta chỉ trách chính mình!
Ngẫm nghĩ lại, trước đây cô tỏa sáng không ngừng, nhưng thật ra hiện tại cũng không tệ lắm, tuy bị Triệu Gia Nam cướp mất ánh hào quang, không trở thành sinh viên suất xắc của Diêm Đông Bình như cô ta mong muốn, nhưng cô ta đã có quá nhiều thứ hơn người thường rồi, tại sao lại phải ra sức đuổi theo những thứ không thuộc về mình? Theo đuổi những thứ vụn vặt, vô hư vô thực như vậy?
Nhưng bây giờ hiểu ra thì đã quá muộn rồi...
“Ôi, là Vũ Sơ! Đúng là Vũ Sơ! Cô ấy đến kịp rồi.”
Dương Vũ Sơ vô thức quay đầu lại, cách đó không xa, mười người, bốn nữ sáu nam đang vui vẻ nhìn cô ta.
Khoảnh khắc đó, mũi cô ta cay cay, vội hít vài hơi để kiềm chế lại ý nghĩ muốn khóc, lần đầu tiên cô ta sâu sắc hiểu được thế nào là “tận cùng của tuyệt vọng sẽ là hi vọng” – ngay giữa ranh giới của tuyệt vọng thì bắt được một tia hi vọng, lần đầu tiên cô cảm thấy biết ơn từ tận đáy lòng!
Hạ Tử Tịnh bước tới, nắm lấy cánh tay cô ta một cách trìu mến, trên khuôn mặt tươi cười rạng rỡ không có chút khinh thường, tràn đầy ấm áp và sự phấn khích không thể che giấu trong giọng nói: “Vũ Sơ, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Bọn tớ vốn định vào nơi thi đấu, chính đội trưởng đã kiên quyết chờ cậu đến phút cuối cùng! Cũng may là mọi thứ vẫn kịp...”
Dưới cái nhìn khó hiểu của các nhân viên, Dương Vũ Sơ cẩn thận ký tên của mình, sau đó đi theo mọi người vào nơi thi đấu.
Khi đi ngang qua Dạ Cô Tinh, cô nhẹ giọng: “Cảm ơn.” Sau một hồi trầm ngâm lại cất giọng: “Còn nữa, xin lỗi cậu...”
Ánh mắt Dạ Cô Tinh hờ hững, khẽ gật đầu.
Dương Vũ Sơ sững sờ, Dạ Cô Tinh đã tha thứ cho cô ta rồi hay sao?
Lễ khai mạc được diễn ra trong tiếng vỗ tay vang dội. Đầu tiên, chủ tịch Hiệp hội Vật lý Trung Quốc - người tổ chức cuộc thi đứng lên phát biểu, sau đó công bố quy trình thi đấu và luật thi. Cuối cùng, mỗi đội sẽ lên sân khấu để nhận chứng chỉ năng lực do Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc cấp, đại diện cho việc được cho phép chính thức tham gia thi đấu.
Hai trường đại học hàng đầu Trung Quốc là Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh Hoa nghiễm nhiên đi trước tất cả các đội, ánh mắt Dạ Cô Tinh kiên định, tạo nên một khí thế oai phong lẫm liệt dẫn dắt tinh thần cả đội, ngay cả Dương Vũ Sơ sắp kiệt sức cũng trở nên phấn chấn hơn.
Đội trưởng trường Đại học Thanh Hoa là một chàng trai cao ráo, điển trai và tỏa nắng, ngay khi vừa đứng trên sân khấu anh đã thu hút được sự chú ý của các cô gái.
Nhưng xét cho cùng thì môn vật lý có rất ít nữ sinh, nam sinh chiếm đa số, vì vậy Dạ Cô Tinh nhận được nhiều sự chú ý hơn anh ta!
Hai người đồng thời lên sân khấu, dàn mỹ nam mỹ nữ vụt sáng làm lóa mắt không biết bao nhiêu người.
Tổng cộng có đội tham gia, đến từ các trường đại học khác nhau trên cả nước, có giải vàng, bạc, đồng và một số giải thưởng khuyến khích.
Toàn bộ cuộc thi được chia thành ba bước. Đầu tiên là vòng loại, kiểm tra kiến thức vật lý cơ bản, nhưng kiểm tra khi nào và như thế nào thì không rõ; Sau đó là làm việc theo nhóm, hoàn thành nghiên cứu dự án vật lý được chỉ định, các đội có thể chọn mức độ khó và dễ, tổng điểm sẽ được xác định bởi độ chính xác của báo cáo phân tích dữ liệu thí nghiệm và cấp độ khó do nhóm lựa chọn. Hai tiêu chuẩn mỗi tiêu chuẩn chiếm % số điểm; Sau hai vòng đầu tiên cạnh tranh khốc liệt, mười đội dẫn đầu ở lại bảo vệ công trình thử nghiệm cuối cùng, ban giám khảo cuộc thi sẽ cho điểm dựa trên khả năng biện luận của mỗi đội, sau đó kết hợp kết quả của hai vòng đầu tiên để xác định đội giành giải vàng, bạc và đồng.
Cuộc thi sẽ kéo dài khoảng hai tuần. Trong thời gian này, mọi đề xuất và ý kiến có thể được báo cáo cho ban tổ chức cuộc thi.
Theo quy định, một khi xác nhận tham gia thì không được phép rút khỏi cuộc thi, trừ trường hợp đặc biệt.
Sau hàng loạt bài phát biểu, tuyên thệ và cấp chứng chỉ, đúng lúc mọi người tưởng rằng lễ khai mạc sắp kết thúc và có thể ra về, thì ban tổ chức bất ngờ tung ra một thông báo khiến ai cũng phải sững sờ.
“Chọn ngày không bằng gặp ngày. Để kiểm tra khả năng ứng dụng kiến thức của các thí sinh, ban tổ chức cuộc thi đã quyết định sẽ bắt đầu đợt tuyển chọn đầu tiên kiểm tra kiến thức cơ bản môn Vật lý trong nửa tiếng nữa. Các bạn vui lòng chuẩn bị. Hãy trả lời các câu hỏi cẩn thận và nhanh chóng, hãy nhớ rằng các bạn chỉ có phút để trả lời các câu hỏi! Vào giờ ngày mai kết quả bài thi sẽ được công bố trên danh sách dưới dạng tổng điểm của đội, top sẽ được chọn, nghĩa là một nửa số đội tham gia sẽ bị loại! Ngoài ra, chúng tôi sẽ cộng điểm, điểm và điểm cho ba đội có điểm cá nhân đứng đầu!”
Wowwww__
Các thí sinh như bùng nổ, ban tổ chức rõ ràng đã tính toán trước, thậm chí còn phát cả giấy chứng nhận năng lực cùng với giấy đăng kí, còn ghi: “Chọn ngày không bằng gặp ngày!”
Đây là điều mọi người không ngờ tới, không chuẩn bị tâm lí, dù các kiến thức chuyên môn có nắm vững, nhưng người không giữ vững được tâm lí là người chịu thiệt nhất!
Trong tình huống vội vàng như vậy, nhiều người sẽ mắc sai lầm!
Hơn nữa thời gian làm bài chỉ là năm mươi phút! Năm mươi phút là bao lâu chứ? Đôi khi một bài toán tích phân khó đã phải mất nửa giờ để thực hiện. Thì liệu trong năm mươi phút có thể làm được gì?
Đây hoàn toàn là giết người không đền mạng!!
Ngay lúc đó có rất nhiều lời phàn nàn, bất mãn, phản đối quyết định này, nhưng đáng tiếc đều vô dụng, không thể lay chuyển được quyết định của ban tổ chức.
Sau khi nghe thông báo, Dạ Cô Tinh chỉ hơi nhíu mày, là trưởng nhóm, cho dù gặp phải trường hợp khẩn cấp nào, cô cũng không thể để mất bình tĩnh, nếu hoảng sợ thì cả đội phía sau cô phải làm sao?
Không thì thầm hay phàn nàn với các đội trưởng khác, Dạ Cô Tinh dẫn dắt mọi người rút khỏi sân trước để không bị ảnh hưởng những cảm xúc tiêu cực của các đội khác. Đã đến nước này, kháng cự cũng vô dụng, chỉ có đối mặt với khó khăn mới có thể nhanh chóng vượt qua khó khăn.
Một nhóm mười một người đi tới phía sau sân thể dục, thoát khỏi cuộc bàn tán ồn ào phía sau, ánh mắt ai cũng trầm tư, vẻ mặt nghiêm túc.
Dạ Cô Tinh bình tĩnh quan sát biểu hiện của mọi người, ngoại trừ Kiều Diệp, ai cũng có vẻ rất nặng nề.
Cô nở nụ cười, đánh vào trọng điểm, “Như vậy mà đã sợ rồi? Điều này làm cho các cậu hoảng sợ sao? Gì mà phải bối rối như vậy? Không phải chỉ là kiểm tra đột xuất thôi ư? Chẳng lẽ các cậu cần thời gian ôn tập?”
Ai cũng lắc đầu, vật lý là một môn học cần phải có sự giải thích, hiểu kĩ càng, học thuộc lòng căn bản không có tác dụng nên cũng không cần phải ôn tập lại.
Tìm được điểm mấu chốt là có thể giải quyết vấn đề một cách nhanh chóng, nếu chưa nghĩ ra thì vò đầu bứt tai mà nghĩ, nhưng không biết làm thì chính là không biết làm.
Hai tay buông lỏng, “Vậy thì còn lo lắng gì nữa? Mọi người đều cùng xuất phát điểm. Không ai biết trước tin tức. Mọi người đều mất cảnh giác như nhau. Cùng câu hỏi và cùng thời gian thi, các cậu áp lực gì chứ?”
Đúng vậy, cùng là những câu hỏi giống nhau, cùng là năm mươi phút, mọi người đều giống nhau, bọn họ lại không thua kém gì những sinh viên khác, thế thì cần gì phải sợ?
Nhìn thấy vẻ mặt của mọi người, Dạ Cô Tinh gật đầu nhẹ nhõm:”Còn hai mươi phút nữa là đến giờ thi. Mọi người có thể ăn sáng, uống nước. Để giải quyết nhu cầu sinh lý thì góc đó chính là nhà vệ sinh.” Nói xong, cô liếc qua Dương Vũ Sơ, người này rõ ràng là thiếu ngủ, mặt mày tái nhợt. “Muốn ngủ bù thì dành thời gian để ngủ bù, nhớ chỉnh đồng hồ báo thức và đừng đến muộn.”
Trong lòng Dương Vũ Sơ dâng lên một cảm giác trước đây chưa từng có, có chút cay cay mũi, nhưng lại vô cùng... ấm áp.
“Được rồi! Hiện tại mọi người cứ làm việc của mình đi, hẹn gặp lại trong phòng thi!” Sau đó, Dạ Cô Tinh xoay người rời đi.
Vào khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc với cô sinh viên nhỏ tuổi, có bằng cấp thấp hơn họ, và cuối cùng họ cũng biết tại sao giáo sư Diêm lại đứng ra chống lại đám đông để phong cô làm đội trưởng.
Bởi vì cô ấy có một năng lực, đó là năng lực thuyết phục tất cả mọi người!