Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
"Vừa rồi các người đã nói, chuyện này xảy ra nhiều lần trong tháng này, thi thể cũng mất tích?"
"Khụ, bạn nhỏ, việc này cô không nên hỏi." Người nọ nói: "Nơi này không có chuyện của cô nữa, cô mau dẫn bạn của mình về đi."
Tất nhiên chuyện này không thể tùy tiện nói, đối phương đuổi khéo Linh Quỳnh đi.
Linh Quỳnh cũng không làm khó hắn, vừa định rời đi, đột nhiên kéo tay đối phương lại.
Người nọ chấn kinh, còn tưởng Linh Quỳnh muốn tập kích hắn.
Kết quả khi hắn bị ném sang một bên lại phát hiện người phía sau muốn tập kích hắn....
Từ từ!
Đó không phải là nữ sinh đã chết sao?
Nữ sinh đánh lén thất bại, lại chuyển hướng sang người bên cạnh, người bên cạnh lại không may như vậy, bị nữ sinh trực tiếp cắn vào cổ.
"A-----"
Linh Quỳnh nhặt một ống thép trên mặt đất, trực tiếp đập vào đầu nữ sinh.
Nữ sinh bị đập đầu, cũng không ngã xuống, ngược lại ngẩng đầu nhìn về phía Linh Quỳnh.
Tròng mắt rõ ràng không giống con người, giống như sương mù không có tiêu cự, bên trong hiện ra một tia màu đỏ quỷ dị.
Cô ta ném con mồi trong tay, lao thẳng về hướng Linh Quỳnh.
"Người đâu! Thi biến rồi!"
"Mau tránh ra!!"
Lúc này những người ở đây mới phản ứng lại bình thường, tiếng gọi người và tiếng hét Linh Quỳnh pha lẫn vào nhau.
Linh Quỳnh lại nhặt ống thép lên, vung lên giống như đánh bóng chày.
Đầu nữ sinh xoay thành một đường cong quỷ dị, cô ta lại không có cảm giác đau bình thường, động tác đánh về phía Linh Quỳnh không giảm.
Linh Quỳnh lui lại phía sau, lại vung ống thép.
Bốp bốp---
Nữ sinh té trên mặt đất, hình dạng đầu đã thay đổi, nhìn rất đáng sợ.
Đám người nghe thấy động tĩnh chạy đến: "....."
Linh Quỳnh quay người và bắt gặp tầm mắt khiếp sợ của đám người.
Cô nhanh chóng ném ống thép trong tay xuống, hai tay đặt ra phía sau lưng, lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
"Cô ta tấn công tôi trước, tôi không cần chịu trách nhiệm phải không?"
Mọi người: "...."
Mắt cá chân Linh Quỳnh hơi lạnh, cô cúi đầu nhìn, ngón tay nữ sinh tái nhợt, nắm mắt cá chân của cô.
Linh Quỳnh ngẩng đầu, bình tĩnh giẫm lên ngón tay của nữ sinh nghiền nghiền, đợi cô ta buông mình ra, lập tức di chuyển sang bên cạnh, còn không quên nở một nụ cười ngoan ngoãn với mọi người.
Mọi người: "...."
Đột nhiên đồng tình với thi thể nữ sinh là chuyện gì xảy ra?
...
Bị quỷ hút máu cắn thì con người không thể bị thi biến, chỉ có huyết tộc có huyết thống cao cấp mới có năng lực này.
Vì sao nữ sinh này đột nhiên bị thi biến?
Có người lặng lẽ nhặt ống thép mà Linh Quỳnh đã khua lên, nặng muốn chết, cũng không biết sao cô có thể vung nhẹ nhàng như vậy.
Hơn nữa tiểu cô nương này thật quá quỷ dị....
Lúc này Linh Quỳnh và Hạ Di Dạ đã ngồi trên xe, trong lòng Mễ Lan vẫn còn sợ hãi ngồi ở phía sau.
Mễ Lan ôm cánh tay: "Vừa rồi nữ sinh kia thật sự còn sống?"
"Sao mà có thể được, rõ ràng đã chết làm sao có thể còn sống." Linh Quỳnh cho cô một ví dụ khác: "Chắc cậu đã từng xem phim zombie, cô ta chính là trạng thái đó."
Đợi một khoảng thời gian nữa, cô ta sẽ chậm rãi bị đồng hóa, biến thành những huyết tộc xấu xí.
"Ca ca, anh nói xem những thi thể mất tích kia có phải đều đã thay đổi hay không?"
Hạ Di Dạ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.
Hắn khởi động xe, chở Mễ Lan về trước.
Lúc Mễ Lan xuống xe đã tốt hơn một chút, Linh Quỳnh đưa cô lên lầu.
"Tiểu Tẫn, anh bạn nhỏ kia là bạn trai cô sao?" Cô chưa bao giờ thấy hắn trước đây, hơn nữa cũng rất đẹp trai.
"Không phải, nhưng mà sẽ nhanh thôi."
"Tôi còn nghĩ hắn là anh trai cô thật...." Rõ ràng Mễ Lan thất vọng, cô còn tưởng rằng đột nhiên mình có thể yêu đương.
"Tình anh em."
"....." Mễ Lan nắm chặt tay cô động viên: "Cố lên."
....
Càng ngày càng có nhiều người bị tấn công, trên thời sự đã bắt đầu nhắc nhở mọi người không nên ra khỏi nhà vào buổi tối, cho dù phải ra khỏi nhà cũng phải có bạn bè đi cùng nhau.
Huyết tộc sẽ không tấn công đám đông, bọn họ chỉ xuống tay với những người đi một mình.
Nhiều người sẽ an toàn hơn.
Có thể do lời nhắc có hiệu quả, mọi người cũng không đi một mình, dường như đã ổn định hơn nhiều.
Linh Quỳnh không có thời gian đi quản chuyện này, cô vội vàng đi kiếm tiền, sửa chữa phòng ở cho con yêu!
Cô bớt chút thời gian nhìn lâu đài, tổng thể rất tốt, nhưng bên trong gần như đã bị phá hoại hết, nói là một đống phế tích cũng không khoa trương.
Cái dạng này, cô thực sự không thể cho đi.
May mắn lúc đó mình không lập tức kéo con yêu đi, nếu không thì rất khó coi.
"Hứa quản lý, mời vào trong."
Tân Khắc Lai đi phía trước dẫn đường, xuyên qua dòng người náo nhiệt, vào một hàng ghế lô, âm thanh ồn ào bị chặn lại.
Tân Khắc Lai nói hôm nay hắn đưa cô đến coi "Phương thức kiếm tiền" của bọn họ một chút.
Bên tường ghế lô là thủy tinh, có thể nhìn thấy sân khấu hình tròn ở phía dưới.
Linh Quỳnh ngồi xuống bên cửa sổ, cô mặc áo choàng đen, đeo mặt nạ, chỉ lộ ra đôi mắt đen láy, xinh đẹp linh hoạt.
Tất cả mọi người ở nơi này đều mặc áo choàng để phòng người khác nhìn thấy bộ dạng của mình.
"Khi nào thì bắt đầu?" Linh Quỳnh đợi một lúc, quay đầu hỏi Tân Khắc Lai.
Tân Khắc Lai nhìn thời gian, dặn người bồi bàn bên cạnh: "Bắt đầu đi."
Bồi bàn do dự: "Nhưng mà còn chưa đến giờ...."
"Còn mấy phút nữa thôi."
Đương nhiên Tân Khắc Lai có quyền lợi này, bồi bàn trả lời, sau khi rời đi không bao lâu đã bắt đầu.
Linh Quỳnh chống cằm nhìn, sai Tân Khắc Lai bóc hạch cho cô.
So với lần tiến hành trước ở lâu đài, lần này tiến hành còn khoa trương hơn, người phía dưới sôi trào kịch liệt.
Tân Khắc Lai vừa bóc hạch, vừa quan sát phản ứng của Linh Quỳnh.
Trông cô không cảm thấy hứng thú lắm, trên vẻ mặt đều là sự mệt mỏi.
Nhưng nó giống như cũng nhấn mạnh sự thờ ơ của cô.
"Hứa quản sự có thể nhìn thử xem có thích ai hay không." Tân Khắc Lai nhìn xuống phía dưới: "Lô hàng này rất sạch sẽ, nếu Hứa quản sự thích thì có thể giữ lại."
Vẻ mặt mệt mỏi của Linh Quỳnh hơi thay đổi, giọng điệu đầy phấn khích: "Tôi có thể giữ lại hết sao?"
"....."
Nằm mơ!
"Cô chọn hai người là đủ rồi nhỉ?" Tân Khắc Lai nói: "Nhiều quá cô cũng không ăn hết."
Linh Quỳnh đúng lý hợp tình: "Một ngày tôi làm một người không được à?"
"....."
Tất nhiên Tân Khắc Lai lo lắng, Linh Quỳnh lại khoát tay: "Quên đi, anh có thể đổi thành tiền cho tôi, chân thật hơn."
Tân Khắc Lai: "...."
"Chỉ cần gửi qua thẻ cho tôi."
Tân Khắc Lai: "...." Đm! Còn có thể làm vậy à?
......
Trên đường Linh Quỳnh đi toilet, tình cờ nhìn thấy Lạc Lê đang gọi điện thoại.
"Lạc Lê tiên sinh."
Lạc Lê đột nhiên nghe được ai đó gọi mình, đôi mắt nhíu lại, nhìn người trước mặt.
Giọng nói này....
Hắn tắt điện thoại đi: "Sao cô biết là tôi?"
Hắn ăn mặc không khác gì những người khác, sao cô có thể liếc mắt là nhận ra hắn.
Linh Quỳnh nói: "Người bình thường không có khí chất như anh."
Thiết lập có thể nhận ra trong đám đông không vô ích.
Lạc Lê: "...."
Lạc Lê ra hiệu cô đi đến bên cạnh: "Sao cô lại ở trong này?"
"Tôi...." Linh Quỳnh suy nghĩ, thử tự cho mình thêm một chức vụ: " Tính là nửa người phụ trách đi?"
Lạc Lê: "...."
Lúc trước cô ta còn nói phải điều tra chuyện này, sau đó cô ta lại thành người phụ trách.
Đùa hắn à?
"Lạc Lê tiên sinh đã nghĩ xong chưa, muốn hợp tác hay không?" Linh Quỳnh nói: "Hiện tại tôi đã đánh vào nội bộ bên địch, hợp tác với tôi thật sự có lời!"
Không cần ! Chỉ cần - đó là không có khả năng.
——Vạn vật đều có khoảng cách——
Sau lưng Lạc Lê chợt lạnh: Viên thuốc!
Tiểu tiên nữ: Ném vé tháng thử xem?
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~