Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Linh Quỳnh vẫn ổn, nhưng vết thương trên tay nàng chút nghiêm trọng.
Sau khi thái y xem qua, cũng không có rắc rối gì.
Tần Thắng để Nhị phu nhân chăm sóc nàng, không cho nàng xuống giường chạy lung tung.
Bởi vì bệ hạ còn chưa rời đi, cho nên Tần Thắng cũng không dám đi, tất cả mọi người đều đợi ở chùa.
Trong khoảng thời gian này, Quân Hành Ý không tới nơi này của nàng, nhưng Linh Quỳnh nghe nói Lữ thái phó bị Quân Hành Ý phạt đi đào tuyết.
"Lữ thái phó cũng thật đáng thương..."
"Ngươi đồng tình với hắn sao?"
Thu Lan nói: "Lữ thái phó là một người tốt.... nhưng bệ hạ lúc nào cũng đối nghịch với hắn."
"...."
Nhưng Lữ thái phó không hề có lòng tốt gì cả!
Mặc kệ ở trong mắt dân chúng, hay trong mắt tất cả các đại thần, hình tượng Lữ thái phó đều vô cùng tích cực.
Còn Quân Hành Ý kiêu căng không bao giờ nghe lời khuyên bảo, là một hôn quân vô tích sự.
Linh Quỳnh vất vả lắm mới thuyết phục được Nhị phu nhân, là nàng bị thương ở tay chứ không phải chân. Thực sự không cần yếu ớt nằm trên giường, lúc này mới nàng thể xuống giường hoạt động.
Nơi Quân Hành Ý ở lúc này đang có ba tầng trong ba tầng ngoài người canh giữ.
"Hình như không phải cấm quân?" Linh Quỳnh nhón chân nhìn vào bên trong.
Thu Lan đứng bên cạnh nhỏ giọng trả lời: "Là người Lữ thái phó mang đến bảo vệ bệ hạ. Tiểu thư, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi."
Bị người ta nhìn thấy, nói không chừng sẽ bị coi là nhân vật khả nghi rồi bắt lại.
Linh Quỳnh: "....."
Cái này là tốt?
Cái kiểu này có khác gì với giam lỏng không?
Tương tự thế, sao Lữ thái phó có thể điều động một đội quân hoàn hảo như vậy...
"Cút!"
Giọng nói nổi giận của Quân Hành Ý truyền ra từ bên trong, Linh Quỳnh đứng ở đây không nhìn thấy, nàng nhìn trái phải rồi quyết định leo lên cây.
"Tiểu thư!"
"Suỵt" Linh Quỳnh ra hiệu Thu Lan im lặng.
Linh Quỳnh leo lên hai ba lần mới thành công.
Ở trên cây nàng có thể nhìn thấy những gì đang diễn ra bên trong viện.
Quân Hành Ý đang đứng trên nền tuyết, tay cầm một thanh kiếm. Mũi kiếm chỉ thẳng vào Lữ thái phó, có vài người đang ngăn hắn lại, khuyên hắn đừng tức giận.
Trong tuyết, có một cái cây đổ rạp xuống, trên cây phủ đầy những hạt đậu đỏ giống như một đám lửa đang bùng cháy.
Mà Lữ thái phó đứng bên cạnh gốc cây, quần áo chỉnh tề, mỉm cười: "Bệ hạ, thời gian cũng không còn sớm nữa, náo vậy đủ rồi, chúng ta nên về cung thôi."
"Lữ Chính Hàn, ngươi có bản lĩnh thì gϊếŧ ta đi."
Lữ thái phó xoay người, cung kính nói: "Bệ hạ đang nói bậy rồi, ngài là vua, vi thần không dám."
"Ngươi thì có cái gì mà không dám làm." Mũi kiếm Quân Hành Ý lại tiến gần hơn, người bên cạnh muốn kéo hắn lại, nhưng không dám, chỉ có thể cố gắng chống đỡ: "Chuyện ngươi dám làm còn ít sao?"
"Bệ hạ, người nghỉ ngơi cho khỏe đi." Lữ thái phó không tiếp lời nói kia: "'Sáng mai vi thần đưa người hồi cung."
Lữ thái phó nói xong, trực tiếp rời đi.
Mấy người đang ngăn Quân Hành Ý cũng lui ra ngoài, đứng canh giữ ngoài cửa.
Quân Hành Ý ném cây kiếm trong tay đi, nhìn chằm chằm vào cái cây trên mặt đất.
Một lúc sau, hắn đột nhiên vẫy vẫy tay rồi thu mình lại một góc, run rẩy gọi Tiểu Kim lại.
Quân Hành Ý ra lệnh cho Tiểu Kim xong, đột nhiên ngẩng ngẩng đầu nhìn thoáng qua hướng của Linh Quỳnh.
Linh Quỳnh chắc chắn rằng Quân Hành Ý đã nhìn thấy nàng.
Nhưng rất nhanh hắn đã thu tầm mắt lại, giống như chỉ nhìn thoáng qua, rồi đi vào phòng.
Linh Quỳnh ôm lấy thân cây, phồng má lên, nàng hỏi Thu Lan đang lo lắng đứng ở dưới: "Phụ thân ta đâu rồi?"
.....
Đã nhiều ngày tinh thần của Tần Thắng không yên, không có việc gì sẽ đến phật đường nghe các hòa thượng niệm kinh.
"Phụ thân."
Tần Thắng nghe kinh xong đi xa, đụng phải Linh Quỳnh, ông nhíu mày hỏi: "Con không sao chứ? Sao lại chạy lung tung nữa."
"Con ổn." Linh Quỳnh bước đến: "Chỉ là một vết thương nhỏ, con không yếu ớt như thế."
Tần Thắng nghe thấy lời này thì yên tâm hơn.
Ông là một võ tướng, ở sâu trong nội tâm cũng thích những nữ nhân kiên cường.
"Con tìm phụ thân có chuyện gì?"'
Linh Quỳnh ngoan ngoãn cười cười: "Phụ thân, con muốn tâm sự với phụ thân về Lữ thái phó."
Suýt chút nữa Tần Thắng không đứng vững, ông nhìn đi nhìn lại, thấy không có ai, mới thở phào nhẹ nhõm: "Đột nhiên con muốn nói về Lữ thái phó làm gì?"
Khuôn mặt tiểu cô nương mỉm cười, giọng nói mềm mại tràn đầy kiên định: "Con thích bệ hạ, con phải làm điều tốt cho hắn, phụ thân, ngài sẽ giúp con mà, phải không?"
"......"
.....
Đột nhiên Tần Thắng rảnh rỗi ở nhà, thật ra cũng có nguyên nhân.
Tuy rằng chức quan của ông không thay đổi, nhưng trên thực tế, thực quyền đã không còn lớn nữa.
Nếu không, bây giờ hắn đang ở độ tuổi sung mãn, làm sao mà rảnh rỗi ở nhà được.
"Lữ thái phó người này..." Tần Thắng thở dài: "Năm đó Lữ gia phạm phải trọng tội, cuối cùng Lữ thái phó trở mình tẩy án, tiên đế áy náy nên đối xử với Lữ thái phó rất tốt, chức quan cũng càng ngày càng cao."
"Lúc tiên đế qua đời, đã giao bệ hạ cho Lữ thái phó..."
Người bên ngoài nhìn vào Lữ thái phó thì thấy có vẻ là ông ta tận tâm bồi dưỡng Quân Hành Ý.
Nhưng hắn có mưu đồ.
Tần Thắng không muốn bị cuốn vào những tranh đấu đó, cho nên ông thuận thế ngồi ở nhà luôn.
Ông vất vả ở bên ngoài nhiều nắm như vậy, cũng cần thời điểm được nghỉ ngơi.
Tần Thắng đánh giặc rất lợi hại, nhưng ông không có nhiều dã tâm, mưu kế tranh giành này nọ cũng không phải chuyện ông am hiểu.
Nếu không sao có thể nhẹ nhàng bị người ta tước đi một nửa thực quyền.
"Tuyết Ca a, những chuyện này nằm ngoài khả năng của chúng ta, con đừng nghĩ nhiều nữa."
Linh Quỳnh cũng không khuyên Tần Thắng: "Con chỉ nói cho phụ thân nghe lập trường của con, về sau nếu có chuyện gì phiền phức, người phải chuẩn bị đầy đủ."
Tần Thắng: "...."
Nữ nhi đột nhiên hiểu chuyện như vậy, người cha già này thật quá chua xót.
.....
Linh Quỳnh nói chuyện với Tần Thắng xong, quay về sương phòng thay thuốc, sau khi lăn lộn một hồi xong cũng đã đến giờ nghỉ ngơi.
Thu Lan giúp Linh Quỳnh làm lò sưởi xong thì rời khỏi phòng.
Linh Quỳnh cũng không buồn ngủ, nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung.
Két----
Cửa sổ bị ai đó mở ra, một thân ảnh màu đen bước vào.
Linh Quỳnh ngồi dậy, sau đó nhìn thấy khuôn mặt của Quân Hành Ý.
"Bệ hạ hơn nửa đêm trèo cửa sổ phòng ta làm gì?" Linh Quỳnh ôm chăn: " Nếu ngài muốn thị tẩm ta thì cứ truyền một tiếng là được rồi."
"Tần Tuyết Ca, ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng được sao?"
"Ta có a."
"Ta thấy ngươi đang thiếu chút giáo huấn."
Linh Quỳnh đột nhiên nằm xuống, giơ hai tay ra: "Bệ hạ muốn giáo huấn ta sao? Đến đây, ta đã chuẩn bị tốt."
Quân Hành Ý: "....."
Quân Hành Ý bước đến, nhét tay chân nàng vào chăn, lại cầm tay nàng nhìn vài lần: "Hồi phục rất nhanh."
"Nhưng mà rất đau." Tiểu cô nương mở to đôi mắt vô tội: "Bệ hạ cũng không đến thăm ta."
Quân Hành Ý nhét tay nàng về: "Dựa vào cái gì trẫm phải đến thăm ngươi?"
"Ta nhớ bệ hạ a."
"....."
Quân Hành Ý nắm tay, rồi buông ra, lại nắm chặt lại, cuối cùng cúi đầu xuống hôn nàng.
"Ngươi giúp ta làm một chuyện." Quân Hành Ý hôn một lúc, nhét một đồ vật vào cho nàng: "Cầm cái này, tìm cơ hội đi gặp một người, tới nơi đó rồi ngươi sẽ biết phải làm cái gì."
Linh Quỳnh: "Ta có chỗ tốt nào?"
Quân Hành Ý: "Một vạn lượng vàng đủ không?"
"Ta là người nông cạn như vậy sao?"
"Được, vậy không cho...."
"Ta đi, bệ hạ, ta đi." Linh Quỳnh cười hắc hắc: "Bệ hạ tin tưởng ta như vậy sao?"
Quân Hành Ý không trả lời vấn đề này, cúi đầu hôn nàng một cái: "Chuyện này mà làm không được, vậy đầu của ngươi...."
"Bệ hạ, người đừng tham đầu của ta nữa được không? Người tham thân thể ta đi, mưa móc đều dính."
Mưa móc đều dính: Cũng ban ân huệ xuống như thế.
Lần đầu tiên Quân Hành Ý biết bốn chữ mưa móc cùng dính còn có thể dùng như thế này.
"Trẫm về đây." Quân Hành Ý cực kì lạnh lùng vô tình.
" ......"
Quả nhiên chỉ là hạnh phúc nhất thời.
Quân Hành Ý tới cũng nhanh, mà đi cũng nhanh.
Linh Quỳnh cầm đồ vật mà Quân Hành Ý đưa lên, là một lệnh bài, có khắc một chữ "Hành".
Linh Quỳnh đứng dậy, lấy mặt dây chuyền mà Quân Hành Ý đã ném cho nàng lúc trước.
Hai chữ "Hành" giống nhau y như đúc, con yêu tự khắc à?
——Vạn vật đều có khoảng không——
Vé tháng oa oa oa T^T
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~