Truyện được đăng tại truyenwiki.com tuyethabinhchi.
Edit by team Hoàng Quyền Phú Quý.
~~~
Quân Hành Ý cũng không nói Tần Tĩnh Nghi phải quỳ bao lâu, cuối cùng Tần Thắng nghe thấy tin tức, đi đến gặp Quân Hành Ý.
Nhưng mà điều kiện hắn nói ra là để Linh Quỳnh qua hầu hạ hắn.
Nếu không cứ để Tần Tĩnh Nghi quỳ ở đó.
Linh Quỳnh đương nhiên vô cùng vui vẻ.
Nhưng mà Tần Thắng không vui...
Linh Quỳnh nắm tay ông, vẻ mặt vô cùng kiên định: "Phụ thân, không có chuyện gì đâu, con có thể."
"....."
Trong nháy mắt Tần Thắng cảm thấy nữ nhi của ông đã trả giá nhiều lắm, trong lòng dâng lên từng trận chua xót.
....
Tần Thắng cẩn thận rời đi, Linh Quỳnh quay về phòng.
"Bệ hạ, người phạt Tần Tĩnh Nghi vì cái gì vậy?" Lúc đó Tần Tĩnh Nghi cũng đâu làm gì chọc giận hắn.
"Ăn mặc không đứng đắn."
"????"
Linh Quỳnh nhớ lại bộ quần áo lúc đó Tần Tĩnh Nghi mặc, hình như đâu có vấn đề gì, nàng ta ăn mặc rất là bình thường.
Suy nghĩ của con yêu thật sự khó đoán.
Linh Quỳnh nghĩ con yêu gọi cô qua đây hầu hạ để bồi dưỡng tình cảm, kết quả cô phát hiện, cô nghĩ sai rồi.
Quân Hành Ý chỉ là muốn sai khiến cô.
Bưng trà, rót nước, trèo cây, bắt chim...
Hồi đó ai dám bắt cô làm mấy chuyện này?
Người nào mà chả phải cung kính tặng quà cho cô tận tay chứ!
Linh Quỳnh tự an ủi bản thân, không cần chơi trò chơi quá nghiêm túc, huống chi nhìn con yêu đẹp như vậy, làm cho hắn chút chuyện cũng không sao.
Vì cái sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành này, tha thứ cho sự nghịch ngợm của hắn vậy.
"Tần Tuyết Ca."
Quân Hành Ý đi ra từ trong phòng.
"Người tuyết trẫm kêu ngươi đắp đâu?"
Linh Quỳnh chỉ vào trong sân: "Không phải sao?"
Quân Hành Ý chỉ vào đống tuyết trên mặt đất: "Ngươi nói đó là người tuyết?" Đắp chó nó còn đẹp hơn thế.
"Ta không biết đắp, không bằng bệ hạ tới chỉ ta đi?"
Quân Hành Ý hoàn toàn không nhìn nổi nó, tâm trạng rất xấu: "Hôm nay không đắp xong thì khỏi ăn cơm."
Quân Hành Ý đóng sầm cửa đi vào, tiếng to đến mức làm tuyết trên cây cũng rớt xuống.
Linh Quỳnh bĩu môi, quay đầu nhìn thấy Tiểu Kim đang thò đầu ra nhìn, đôi mắt cô chuyển động, ngoắc ngoắc tay kêu Tiểu Kim đến.
"Tiểu Kim công công."
"Tần tiểu thư." Tiểu Kim cười hiền lành.
Linh Quỳnh: "Tiểu Kim công công chắc là biết đắp người tuyết đúng không?"
"....Biết."
Năm nào bệ hạ chả đắp.
Là tâm phúc nhiều năm bên cạnh bệ hạ, đương nhiên hắn biết kỹ năng này.
"Vậy làm phiền Kim công công." Linh Quỳnh lấy ra vài miếng vàng lá: "Giúp ta đắp một chút."
Tiểu Kim cảm thấy vàng lá này rất chói mắt.
Cái này không phải...
Tiểu Kim cầm vàng lá, có chút run rẩy: "Nhưng mà nếu bệ hạ phát hiện..."
"Ta sẽ lừa, ngươi cứ đắp đi."
"...."
Tiểu Kim cảm thấy tiểu cô nương trước mặt mình thật khác biệt.
Đã nhiều năm trôi qua, bệ hạ không cho một cô nương nào thân thiết với ngài ấy như vậy... tuy chỉ là gọi đến để sai khiến.
Nhưng cũng chưa bao giờ có chuyện đó.
Tiểu Kim đi đến khu đất trống đắp người tuyết.
Linh Quỳnh rời đi mấy phút, lúc trở về trên tay cầm một cái hộp, đưa cho Tiểu Kim đang đắp người tuyết.
Linh Quỳnh ngồi lên cái ghế nhỏ, ngồi ở cửa, nhìn hắn đắp.
Tiểu Kim quay đầu lại liếc mắt một cái, cảm thấy nếu để cho một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời như vậy ở giữa trời tuyết gió lạnh thì quá có lỗi, nhịn không được đẩy nhanh tốc độ làm.
Cho nên rất nhanh Tiểu Kim đã đắp xong người tuyết.
"Tần tiểu thư, được rồi" Tiểu Kim lau mồ hôi.
"Tay nghề không tồi."
"He he he..." Tiểu Kim có chút ngượng ngùng.
Linh Quỳnh gõ cửa kêu Quân Hành Ý ra.
Quân Hành Ý liếc mắt nhìn một cái, lạnh mặt nói: "Ngươi đắp à?"
"Không phải, là Tiểu Kim công công đắp." Linh Quỳnh lắc đầu, trả lời vô cùng đúng sự thật.
"Trẫm đã nói ngươi làm, sao ngươi không làm?" Đôi mắt Quân Hành Ý có chút âm u: "Ngươi cảm thấy trẫm sẽ không bắt ngươi làm lại sao?"
Linh Quỳnh đưa tay kéo hắn ra.
"Tần Tuyết Ca! Buông ra!" Khuôn mặt Quân Hành Ý đều đã đen lại.
Linh Quỳnh làm như không nghe hắn nói gì, Tiểu Kim đứng bên cạnh sợ đến phát run.
Linh Quỳnh túm hắn đến trước người tuyết: "Bệ hạ tìm xem, có kinh hỉ nha!"
Quân Hành Ý kéo tay Linh Quỳnh ra, giận dữ quát: "Lá gan ngươi lớn thật."
Vẻ mặt Linh Quỳnh không thay đổi, thậm chí còn mang theo chút ý cuời: "Sau này bệ hạ xử tội ta sau cũng không muộn."
Quân Hành Ý: "..."
Quân Hành Ý nhìn người tuyết trước mặt.
Giây tiếp theo nhấc chân lên, đá người tuyết rơi xuống đất.
Tiểu Kim: "...."
Đắp rất lâu đó!
Đầu người tuyết rơi xuống đất, chia thành hai nửa, bên trong có một cái hộp rớt ra.
Quân Hành Ý đưa ra, Linh Quỳnh không nhúc nhích, Tiểu Kim nhanh chóng chạy đến, nhặt cái hộp lên, cung kính đặt lên tay hắn.
Quân Hành Ý trừng mắt nhìn Linh Quỳnh một cái, mở cái hộp ra.
Trong hộp đựng một loại đậu đỏ, từng hạt một, giống như những viên hồng ngọc.
Quân Hành Ý nhìn vào thứ đó, một lúc lâu vẫn không có phản ứng.
Không biết qua bao lâu, hắn đóng hộp lại: "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"
"Ở sau núi."
"Mang trẫm đi."
"Ồ"
....
Hai ngày nay tuyết rơi dày đặc, phía sau núi cũng không có ai, tuyết đọng nhiều, đi lại rất khó khăn.
Trên đường đi Quân Hành Ý có nhìn thấy vài dấu vết, chắc là dấu vết của cô lưu lại.
Quân Hành Ý trầm mặc đi lên trên, Linh Quỳnh đi phía sau, cô đi hơi chậm: "Bệ hạ, ta đi không được."
"Lúc trước ngươi đi lên đó thế nào?"
Linh Quỳnh trả lời lại rất có lý: "Nhưng lúc trước khi ta đi lên đó, cũng rất tốn thể lực mà."
"....."
Quân Hành Ý nhìn lại, Tiểu Kim bị tụt lại phía sau.
Leo núi cũng không leo được thì chính là phế vật, cũng không trông cậy nhiều vào hắn.
Quân Hành Ý đi vòng lại, đưa tay ra khỏi lớp áo choàng lông cáo.
Mắt Linh Quỳnh sáng lên, đặt tay vào lòng bàn tay của Quân Hành Ý.
Quả nhiên tiêu tiền thì khác hẳn.
Ngón tay Quân Hành Ý rất đẹp, lòng bàn tay hơi lạnh, như một miếng ngọc bị đóng băng.
Dường như Quân Hành Ý cũng không nghĩ nhiều, dùng sức kéo cô đi, với cái thái độ như kéo con chồng trước theo vậy.
Linh Quỳnh có chút hoài nghi nhân sinh.
Là do cô không đủ đẹp sao?
[Không, tình yêu, là do cô không khắc kim đủ.]
"....." Làm gì cũng không được, chỉ có lừa khắc kim là giỏi.
...
Không biết đã đi qua bao lâu, ở một thế giới dường như chỉ có màu trắng, Quân Hành Ý nhìn thấy có một vùng màu đỏ.
Đó là một cây cổ thụ cao hai thước, lớn lên ở rìa vách núi, không có lá cây, chỉ mọc những hạt đậu màu đỏ rải rác trên các nhánh cây.
Đó là màu sắc duy nhất trong thế giới màu trắng này.
Linh Quỳnh cảm thấy thứ đó có hơi giống đậu, nhưng nhìn kĩ lại cũng không giống đậu lắm.
Quân Hành Ý lặng lẽ nhìn cái cây kia, trên mặt không có cảm xúc gì, như thể đang ngẩn người.
Tầm mắt Linh Quỳnh đảo qua đảo lại giữa Quân Hành Ý và cái cây kia.
Xung quanh núi yên tĩnh, gió tuyết nổi lên, bóng dáng nam nhân không hiểu sao có chút cô độc.
Soạt---
Tiếng xé gió từ phía sau vang lên, đầu Linh Quỳnh không kịp quay lại nhìn, dựa vào bản năng kéo Quân Hành Ý tránh đi.
Tuyết dưới chân mềm mại, hai người đồng thời rơi xuống.
Quân Hành Ý bị Linh Quỳnh dồn lên mặt tuyết, nhưng hắn lại nhìn sang chỗ vách núi bên cạnh.
Có mấy mũi tên bắn vào gốc cây cổ thụ, còn có mấy mũi tên bắn trúng thân cây cổ thụ.
Dường như cuối cùng vách núi cũng không chống đỡ được sức nặng của cây, cả cây đổ rạp xuống vách núi.
Linh Quỳnh nhìn thấy thứ gì đó trong đáy mắt Quân Hành Ý khi cây cổ thụ đổ xuống, chìm vào vực sâu.
——Vạn vật đều có khoảng cách——
Các tiểu tỷ muội ơi, bỏ phiếu cho Quỳnh thần đi, nàng không bỏ ta cũng không bỏ, sao Quỳnh thần có thể ăn thịt thịt thịt !!!
Bỏ vé tháng, xông lên~
Động lực của bọn ta là những ngôi sao của các nàng đó~~~