[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

chương 70

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi cánh cửa không bị một tác động nào cản trở đã nhanh chóng mở toang, để lại nơi đó một hình dáng mà cả đời này, tôi vừa hận lại cũng vừa thương.

Có thể mọi người sẽ mắng tôi ngu ngốc, tại sao vẫn còn thương con người không có nhân tính đấy, nhưng không thể. Tôi không thể nào chối bỏ được dòng máu mà tôi cùng người đó đang mang trong người. Tôi không thể nào chối bỏ được những ngày tháng trước đây chúng tôi đã từng bên cạnh nhau đúng nghĩa là chị em.

Có lẽ lúc này tôi hận chị, nhưng về sau tôi lại không thể như thế.

Và cái đánh của chị thì vẫn đau như thế, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi gì cả.

Đến khi tôi có thể ngồi dậy ngay ngắn rồi thì mới nhận ra chị Thư còn đánh cả Khải Tâm nữa. Dường như chị rất giận dữ, giận dữ khi thấy tôi bận trang phục con gái và mang Khải Tâm về nhà.

" Hai đứa bây ở trong này làm gì vậy hả? Phi, mày không xem ai ra gì đúng không? Vừa ăn bận như một thằng bệnh vừa đem "thằng bạn trai" của mày về nữa? Mày có suy nghĩ không thế?"

Tôi quỳ sạp trên đất, nức nở không thành tiếng.

Thật sự lúc này tôi rất sợ, rất sợ chị sẽ lại đánh tôi. Nhìn ánh mắt tức giận của chị cùng những lời mắng nhiếc không ngừng kia, tôi cảm giác mệt mỏi lắm.

Khải Tâm thấy tôi quỳ như thế cũng rất bướng mà kéo tôi ngồi dậy cho đàng hoàng, còn hơn thế là bọc lấy cả người tôi, chịu những trận đòn từ chị Thư giúp tôi nữa.

Nó lỳ lắm, cắn chặt môi không kêu một tiếng.

Nhất quyết không kêu một tiếng.

" Khải Tâm..." Tôi liếc nhìn môi Khải Tâm sắp bật cả máu mà tay chân tôi đều đau hết cả rồi.

Cái cảm giác ấy thật sự rất kinh khủng.

Và rồi tôi lần nữa đẩy Khải Tâm ra, cố gắng giữ lấy cây roi trên tay chị Thư mà cầu xin.

" Em xin lỗi, là lỗi của em. Em sẽ thay, sẽ thay đồ ngay..."

Chị Thư thở mạnh một hơi rồi vứt cây roi sang chỗ khác. Tôi thì loạng choạng đứng dậy, ngón tay run cầm cập lấy ra một bộ đồ bình thường mà thay. Khi tôi xoay người bước đi thì chị Thư thình lình cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi:

" Đứng lại."

Tôi giật mình quay lưng, nước mắt nước mũi vẫn còn tèm nhem trên mặt.

Nhìn thấy chị Thư đi lại chỗ tôi vừa đứng lên, ánh mắt săm soi gì đó trên sàn nhà, rồi đột ngột chị siết chặt tay lại, thẳng thừng đi đến cho tôi một bạt tai. Ngay cả Khải Tâm cũng phải đứng hình vì chưa bao giờ chứng kiến những cảnh thế này.

Còn tôi, quen rồi.

" Đừng bảo...là hai đứa bây vừa làm...chuyện đó nhé?"

Giọng chị Thư cũng run lên, ngắt quãng, giống như một loại kinh tởm không nói nên lời.

Nghe hỏi, nỗi sợ khi nãy lại dấy lên trong lòng tôi. Không kịp suy nghĩ câu trả lời thỏa đáng thì tôi đã sợ đến mức bật khóc, liên tục lắc đầu phủ nhận mặc dù chỉ cần nhìn vào thái độ này, mọi người đều dễ dàng đoán được sự việc là thế nào rồi.

Tôi lùi về sau, vẫn kiên quyết lắc đầu, " Dạ không, không ạ, không có..."

Chị Thư không lên tiếng nữa mà bắt lấy tay tôi kéo mạnh một cái, tiếp đến là đưa tay xuống dưới lớp váy, nhất quyết kéo tuột quần trong của tôi xuống.

Hành động của chị làm tôi rất sửng sốt đi kèm với hoảng loạn. Tôi điên cuồng hét lên, cả người muốn đẩy mạnh chị ấy ra nhưng không được.

" Đừng, chị làm gì vậy, đừng mà..."

" Chị dừng lại đi, chị đang làm cậu ấy sợ đó!" Khải Tâm bất ngờ lao đến, đẩy mạnh chị Thư qua một bên.

Tôi trượt bệt xuống sàn nhà, hoảng loạn níu lấy vạt áo của Khải Tâm như một con thuyền giấy mỏng manh.

" Ô..ô...đừng làm thế, đừng như thế mà..."

" Không sao đâu Ý, không sao đâu..."

Cùng lúc này, tôi lại nghe một giọng nói quen thuộc nữa đang rất gần phòng ngủ. Càng lúc càng gần hơn.

" Chuyện gì mà ồn ào vậy Thư? Phi đâu?"

Tôi run rẫy đến không nghĩ gì được nữa, chỉ hỗn loạn mà nâng mắt nhìn bóng dáng của mẹ đang sửng sốt nhìn chúng tôi quấn lấy nhau. Chị Thư ngược lại đã bình tĩnh hơn rồi đi lại gần mẹ.

Mẹ lại nhìn Khải Tâm, môi mấp máy:

" Cháu là...Khải Tâm? Sao cháu lại..." Tiếp đến là nhìn tôi, đôi mắt còn mở to hơn, " Phi, con...mặc cái gì vậy? Sao lại...quần của con sao lại..."

Các ngón tay vẫn ngoan cố bám chặt vào áo của Khải Tâm, mắt tôi lần nữa đảo loạn nhìn xuống chân mình, chỉ thấy quần trong đang vắt vẻo tại đầu gối.

" Mẹ, mẹ..." Tôi không biết phải nói gì với mẹ nữa.

" Mẹ có biết tụi nó đã làm gì không? Mẹ nhìn đi, con chẳng muốn nói ra cái chuyện dơ bẩn này."

Đôi mắt của mẹ tôi ngày càng ngỡ ngàng hơn, rồi tối sẫm lại đầy thất vọng. Hai bàn tay đang xách túi đồ cũng buông thõng khiến hai túi đồ rơi phịch xuống đất.

Mẹ chậm rãi đi đến chỗ tôi, ngón tay lại run lên khi chạm vào cây roi nằm dưới đất. Rồi mẹ nhìn tôi, giọt nước bên khóe cuối cùng cũng chảy xuống.

Tôi biết mẹ lại đau lòng nữa rồi.

Tôi biết bản thân mình lại thêm lỗi nữa rồi.

Mẹ như cố gắng giữ lấy bình tĩnh, nhắm nhẹ mắt lại rồi bất ngờ vung cây roi kia lên đánh xuống vai của Khải Tâm. Tiếng roi vút lên trong gió khiến ai cũng phải lạnh sống lưng.

Mẹ đánh Khải Tâm nhưng mẹ nhìn tôi.

" Tại sao vậy? Tại sao cứ như thế? Hả?"

Mẹ liên tục đánh vào tay và đùi của Khải Tâm khiến tôi đến thở cũng quên mất. Đôi mắt dại ra nhìn người kia chỉ cúi gằm mặt, cắn răng nhịn đau.

" Đừng đến gần con trai tao nữa! Đừng có gặp con trai tao nữa!!!"

Mẹ không thể kìm nén đã hét lên, cây roi trên tay cũng thuận theo mà vung xuống. Nhưng lần này nó không thành công rồi, vì tôi đã sớm quay người chắn trước người Khải Tâm.

Cơn đau rát sượt qua da, để lại một dấu vết rõ rệt. Tôi vùi sâu mặt vào vai Khải Tâm, cũng bắt chước tính bướng bỉnh của nó, không kêu lên.

" Con được lắm, chắn đi. Chắn cho nhau đi!"

Nghe mẹ nói, tôi đã nhắm chặt mắt lại, ôm cứng lấy Khải Tâm rồi chuẩn bị chịu tiếp những cơn đau khác. Thế nhưng trong lúc tôi đau đớn nhất thì thiên sứ trong lòng tôi lại xuất hiện.

" Mẹ đang làm gì cái gì vậy? Định đánh chết con mình sao?"

" Ông giỏi thì dạy nó đi! Chiều theo nó, để nó ở nhà rồi ông lại thả lõng như vậy đó. Không chữa được cho con thì đừng có vẽ đường cho nó chạy nữa."

" Tôi có cách dạy của tôi. Mẹ đừng có can thiệp nữa. Tôi đã bảo đừng dùng roi vọt với Phi rồi mà."

" Thư đưa mẹ con ra ngoài đi."

Lúc này tôi mới bình tĩnh hơn mà xoay người lại nhìn ba. Thấy ba đang giữ chặt cây roi trong tay, mắt lại đang nhìn chị Thư.

" Ba, ba đừng có bênh nó nữa. Cái đó là bệnh..." Chị Thư còn định nói thì ba lại cắt ngang:

" Ba không quan tâm đó có phải là bệnh hay không, nhưng đối xử khắc nghiệt tàn nhẫn với người thân của mình thì còn ghê tởm hơn là bệnh nữa."

Dứt lời, ba xoay người không nói thêm tiếng nào. Chị Thư ngược lại sửng sốt lắm, sau đó chị liền đưa mẹ về phòng của mình.

Cửa phòng lần nữa đóng lại, tôi bây giờ mới có thể giương mắt nhìn ba, trưng ra khuôn mặt mèo tèm nhem nước mắt. Chạy lại chỗ ba đang khụy gối, tôi dường như suy sụp mà ngã hẳn vào người ba.

Trước đây tôi không thích làm phiền ai cũng như không bao giờ có suy nghĩ dựa dẫm.

Nhưng khi nãy tôi đã tự hỏi, tại sao ba không xuất hiện sớm hơn?

Ba rất điềm tĩnh dang rộng hai tay đón lấy tôi, xoa nhẹ chỗ tôi bị đánh khi nãy rồi nói với Khải Tâm:

" Ý không sao đâu, cháu về trước đi nhé."

Khải Tâm có lẽ vẫn còn thất kinh lắm. Qua khóe mắt, tôi thấy nó loạng choạng đứng dậy, hai bàn tay lồng vào nhau rồi khẽ nói:

" Vâng, vậy cháu về trước. Cháu xin lỗi đã khiến mọi việc như vậy."

Khải Tâm đi rồi, tôi mới đứng dậy ngay ngắn, ngước mắt nhìn ba một chút rồi nhỏ giọng nói:

" Con xin lỗi."

" Ba ơi, con muốn hỏi cái này...Hôn có phải là việc sai trái không ba?"

Ba trầm ngâm nhìn tôi, quệt sạch những vệt nước còn dính trên mặt tôi rồi mỉm cười:

" Trước đi rửa mặt đã rồi ra đây chúng ta nói tiếp."

Tôi khịt khịt mũi, gật gù chạy vào phòng tắm rửa sạch mặt mũi. Sau đó chạy ra ngoài thì thấy ba đã ngồi sẵn trên ghế, tôi không chần chừ cũng leo tót lên giường ngồi đối diện với ba.

Hai chân khép lại, tôi nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh lặp lại câu hỏi khi nãy. Ba vẫn điềm nhiên như cũ, không vội vàng đi vào vấn đề, vén mớ tóc lộn xộn của tôi ra sau mang tai rồi lên tiếng:

" Hai đứa đã làm gì rồi sao?"

Tôi hơi cúi mặt, lí nhí khai thật, " Vâng. Chúng con đã từng lén lút hôn nhau. Ba ơi, cảm giác đó lạ lắm, con không muốn nhưng mà không cưỡng lại được. Rõ ràng con biết hai đứa con chưa đủ tuổi để như thế, nhưng mà...nó cứ thế đó ba."

" Còn khi nãy?"

Tôi mím môi, " Con...tụi con...đã vượt qua giới hạn một chút ạ. Chỉ một chút thôi."

" Một chút thôi à?"

Ba nheo nheo mắt đánh giá độ chân thật trong lời nói của tôi, hồi sau lại khẽ cười, kéo tôi lại gần mà răn dạy:

" Những việc đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, đó là việc mà chúng ta rồi cũng sẽ đối mặt. Ba không trách quá khứ của con, nhưng từ nay về sau đừng như vậy nữa Ý nhé. Ba giận thì rất phiền đấy."

Rồi ba ôm tôi vào lòng, dịu dàng dùng những lời khuyên bảo đáng yêu mà đánh gục trái tim tôi.

" Cảm xúc không có lỗi, đừng trách cảm xúc. Lý trí mới là kẻ cần phải điều chỉnh. Khi các con nhận thức được đó là việc không nên thì phải để lý trí mạnh hơn cảm xúc, có hiểu không? Ba biết việc này khó lắm, nhưng hãy cố gắng nhé."

"Đừng đánh mất sự đẹp đẽ của mối tình đầu bằng những cảm xúc của dục vọng, được không, con gái của ba?"

Khoảnh khắc được nghe ba gọi là con gái, nước mắt tôi lại không kìm được mà chảy xuống ướt cả vai áo.

Trên đời này bạn chẳng cần phải được tất cả mọi người chấp nhận. Chỉ cần một người mà bạn yêu thương chấp nhận đã hơn hàng triệu con người khác.

" Ba ơi, hứa với Ý một việc nhé."

Tôi hạ mi mắt, chìa ngón út về phía ba. Ba rất vui vẻ gật đầu, dường như là chấp thuận mọi lời nói của tôi.

" Ở bên con mãi nhé..."

Ba nhìn ngón út tin hin của tôi, lại chậm rãi đan vào ngón út bị chai sần không ít của mình.

" Ba hứa."

Những ngày sau đó, tôi vẫn còn được nghỉ Tết. Sóng gió trong nhà tôi cũng tạm thời lắng xuống. Có lẽ nhờ sự có mặt của ba tôi ở nhà mà mẹ và chị Thư cũng không nhắc đến chuyện kia nữa.

Vào một sáng nắng đẹp, Vu Tư đã gọi điện bảo tôi chiều nay cậu ấy có trận đá bóng giải cấp trường. Tôi nghe xong, trong đầu tính toán một chút rồi gật đầu hứa sẽ đến.

Đúng đầu giờ chiều, tôi lấy xe đạp cũ ra mà chạy đến sân vận động, nơi Vu Tư sắp thi đấu. Gửi xe xong, tôi loay hoay tìm bóng dáng anh đại trong biển người nhấp nhô nóng lòng chờ đợi trận đấu kia.

Rồi bất chợt từ xa vọng lại giọng nói thật lớn:

" Bạn mày kìa, Vu Tư!!"

Tôi hướng theo âm thanh đó liền nhìn thấy Vu Tư đang bận đồng phục của đội, trông oai cực kỳ luôn. Nhanh chân chen qua một đám con gái, tôi đứng trước mặt Vu Tư, cười lấp liếm.

" Xin lỗi, tớ ngủ quên..."

Vu Tư mặt nặng mày nhẹ đi tới, " Còn không mau chúc tao chơi tốt đi."

Nghe giọng Vu Tư gần sát mình, tôi giật khẽ người rồi hắng giọng nói:

" Cố lên nha!! Anh đại cố lên!!"

Vu Tư có vẻ không thích màn cổ vũ này, mày chau lại, định mắng tôi cái gì đó thì thình lình tôi chìa ra một ngôi sao giấy. Đặt ngôi sao giấy đó vào túi áo của Vu Tư, tôi nói:

" Ngôi sao may mắn đó. Cố lên~"

Vu Tư liếc mắt nhìn chỗ nhô lên ở túi áo, khóe môi cong nhẹ. Bước lên một bước, cậu ấy khom người rồi thì thầm vào tai tôi:

" Mày mới là ngôi sao may mắn của tao cơ."

Dứt lời liền xoay lưng, hừng hực khí thế chạy ra sân cỏ với đồng đội.

Nhìn anh đại vào trận rồi, tôi mới bất giác bật cười ngốc nghếch giữa một đám đông đang hò hét inh ỏi.

Sau bao ngày tháng luyện tập, đội của Vu Tư rốt cục cũng giành được chiến tháng hiển hách. Nhìn đồng đội cậu ấy vui mừng hớn hở, quan trọng hơn là nụ cười trên môi Vu Tư đột nhiên làm tôi xúc động rất nhiều.

Vu Tư là một người hướng nội, chẳng ai biết cậu ấy nghĩ gì và muốn gì, cũng chẳng ai ngờ là có ngày cậu ấy sẽ hòa nhập với một đám con trai như vậy.

Nụ cười đó tuy đơn giản mà lại có ý nghĩa đến nhường nào.

" Cười ngốc cái gì vậy?" Vu Tư thình lình đứng trước mặt tôi, nheo mắt hỏi.

Tôi giật mình ngẩng đầu, hồi lâu lắc lắc, " Không có gì. Chúc mừng đội cậu nhé. Tớ bảo ngôi sao may mắn sẽ được việc mà."

Vu Tư lau mồ hôi, không quan tâm lắm lời tôi nói, ngược lại hỏi:

" Mày có chuyện buồn à?"

"..."

" Cười gượng chết được. Xấu xí vãi lọ."

"..."

Tôi hơi cụt hứng nhưng cũng không đôi co với Vu Tư như mọi hôm. Lẳng lặng cười cho qua.

Vu Tư lại hừ mũi, " Đấy, mày còn chả thèm cãi lại. Mày mà không cãi thì đúng là có vấn đề rồi."

Tôi nhìn Vu Tư, bỗng dưng cười thật tươi, cười đến lúc hốc mắt ươn ướt.

Vu Tư lúc nào cũng hiểu tôi như vậy cả. Vậy mà...tôi luôn khiến cậu ấy tổn thương bằng những lời đôi co của mình, luôn cố gắng so sánh tình cảm của cậu ấy với tình cảm của Khải Tâm.

Đôi lúc tôi thật ngu ngốc...

Còn đang tự trách bản thân thì Vu Tư đột ngột úp cái khăn lông kia lên đầu tôi, ấn mạnh xuống rồi nói:

" Giữa đường mà mày khóc như vậy, tụi kia sẽ nói tao ăn hiếp mày đó. Có tâm quá nhỉ?"

Miệng lại ngốc nghếch cười lên, tôi ngẩng đầu, đớp lại:

" Yên tâm đi, lúc đó tớ sẽ bênh cậu, giải thích cho họ hiểu."

" Giải thích thế nào?"

" Giải thích là...Vu Tư thích tớ còn không hết, làm sao nỡ ăn hiếp chứ!"

Và kết quả tôi nhận được chính là cái lườm rách mắt từ Vu Tư.

Đấy, thích là thế đấy. Chỉ biết lườm thôi.

Về đến nhà, tôi vừa chạy vào sân thì phát hiện có một chiếc xe hơi rất sang trọng đậu chễm chệ trước hàng rào. Trước khi mở cửa đi vào, tôi hơi xoay người hiếu kỳ nhìn một tí, nhận ra bên trong có một người đàn ông.

" Nhà mình có khách đến ạ?"

Tôi đi vào liền thấy có một người phụ nữ ăn bận cũng sang trọng đang ngồi đối diện ba mẹ tôi. Nghiêng đầu nhìn qua, tôi lễ phép cúi chào một tiếng rồi khựng lại khi nhìn rõ khuôn mặt kia.

" Cô...cô là..."

Người phụ nữ ấy điềm nhiên nhìn tôi, đôi môi tô một lớp son dày hơi hé mở:

" Không nghĩ là cháu vẫn còn nhận ra tôi đấy. Quả nhiên là bạn thân của Khải Tâm..."

Truyện Chữ Hay