Trời mưa đã nhẹ hạt hơn khi nãy rất nhiều.
Tôi sau khi bình tĩnh lại liền đi xuống bậc tam cấp, nhặt chiếc áo ướt đẫm nước mưa kia lên, vắt cho ráo rồi dùng nó che lên đầu, chạy băng băng ra ngoài cổng.
Đứng tấp vào một mái hiên gần đó, tôi vội lấy từ trong cặp ra chiếc điện thoại "đập đá" mà Khải Tâm đã mua cho tôi. Cái này nó bảo mua cho tôi để liên lạc cho dễ, sau này được thì đổi cái khác tốt hơn.
Nhưng ngay lập tức tôi từ chối, tôi bảo cái này dùng cũng được rồi. Gọi đi và nghe là ổn, không cần quá xịn làm gì. Khải Tâm chỉ nhìn tôi rất đăm chiêu, hồi lâu cũng đồng ý.
Lấy điện thoại ra, tôi nhìn thấy số của Khải Tâm.
" Alo. Sao cậu về sớm vậy?"
Đầu dây bên kia hơi ồ ồ, giống như có tiếng nói của người khác xen vào vậy. Tôi áp sát điện thoại vào tai rồi hỏi lại câu hỏi kia. Một lúc sau đường dây có vẻ thông hơn rồi, giọng Khải Tâm đặc biệt trầm.
Tựa như...bị khàn tiếng vậy.
" Ý, bà tôi...vừa mất."
Bà Khải Tâm mất?
Tôi trừng lớn mắt nhìn xuống đất, ngón tay bất giác siết chặt điện thoại, sợ nó rơi mất khi mình không bình tĩnh được.
Im lặng vài giây vì sửng sốt, sau đó tôi hít sâu một hơi hỏi:
" Cậu đang ở đâu?"
Bận cả bộ đồng phục bị nước thấm ướt chạy về nhà, tôi mở cửa rồi chạy lên phòng ngủ. Thay vội bộ đồ khác khô ráo hơn, sạch sẽ hơn rồi tôi lại chạy xuống dưới phòng khách.
Mẹ tôi vừa ở bếp đi ra, nhìn bộ dạng gấp gáp của tôi liền thắc mắc:
" Phi, trời còn chưa tạnh mưa mà con đi đâu vậy?"
Tôi khoác chiếc áo lạnh cũ vào rồi nhìn mẹ mình:
" Con đến bệnh viện một chút. Một lát con về ăn cơm sau nhé mẹ."
" Khoan đã, ai ở bệnh viện?"
Tôi mở cửa, nói ngắn gọn hai chữ Khải Tâm rồi lôi chiếc xe đạp của mình ra, chạy đến bệnh viện gần nhất.
Khi nghe thấy giọng nói của Khải Tâm khản đặc như vậy, tôi có đã linh cảm không tốt rồi. Hôm nay thật tồi tệ.
Tôi không vui, Khải Tâm cũng không vui.
Nhưng chuyện của tôi thì không sao cả, tôi sẽ không buồn quá lâu vì những chuyện nhỏ nhặt kia. Đã từng có ý định trở lại như trước với người đó, nhưng hiện tại, một chút tôi cũng không muốn nghĩ đến.
Để đến bệnh viện mà Khải Tâm đang ở, tôi phải băng qua ba cái ngã tư. Trời vẫn còn mưa lâm râm nên tình trạng kẹt xe diễn ra nặng nề hơn mọi ngày nữa.
Nước mưa bên dưới bắn lên ướt ống quần của tôi. Một số người khác chạy xe không có ý thức gì cả, băng qua một vũng nước mà còn chạy tốc độ nhanh, suýt thì ướt cả người tôi rồi.
Chạy một quãng đường dài, cuối cùng tôi cũng đến bệnh viện. Gửi xe xong, tôi phủi nước mưa dính trên áo, một vài hạt đã nhiễm vào lớp vải màu xám.
Ra khỏi mái hiên, tôi nheo mắt tìm kiếm hình dáng của Khải Tâm. Ban nãy nó bảo đang đứng trước cổng bệnh viện, vậy mà bây giờ tôi không thấy đâu cả.
Đi lại gần chỗ cổng, nhìn tới nhìn lui, ngó đông ngó tay một hồi, tôi liền phát hiện có một bóng thiếu niên đang ngồi cúi mặt ở hàng ghế bên kia.
Chạy đến đó, tôi thở ra nhẹ nhõm rồi xoa tóc Khải Tâm.
" Khải Tâm, tôi đến rồi."
Khải Tâm ngẩng đầu rất nhanh, đôi mắt còn chứa chất sự sửng sốt nữa. Nó có lẽ không nghĩ tôi sẽ chạy đến đây thật đâu nhỉ?
Nhưng tôi đã bảo là sẽ đến mà.
" Ý? Cậu...đến thật sao?"
Mắt Khải Tâm đỏ hoe, một chút ngấn nước xuất hiện nhưng rất nhanh đã chảy ngược vào trong. Nó chớp mắt, cố tỏ ra bản thân bình thản nhưng làm sao được chứ?
Nhích lại gần chỗ nó, tôi ôm lấy đầu Khải Tâm tựa lên ngực mình, dịu dàng vỗ lưng nó như trước đây nó hay vỗ cho tôi vậy.
" Không sao mà, muốn khóc cứ khóc đi. Tôi ở đây để dỗ cậu."
Khải Tâm sau mấy lời khuyến khích của tôi, nó cũng đành buông bỏ cái mác mạnh mẽ nam tử hán của mình mà ôm ngang người tôi, tiếng nấc khe khẽ phát ra.
Tôi chưa từng trải qua cảm giác mất đi người thân, nhưng mỗi khi nghĩ đến điều đó, chính tôi còn sợ hãi. Huống chi Khải Tâm đang đối mặt với nỗi sợ đó chứ?
Khải Tâm ôm tôi một lúc liền thả ra, mặt mũi trông còn tệ lắm nhưng đã bình tĩnh hơn rồi.
" Đỡ hơn chưa?"
Khải Tâm hít lấy một hơi, gật đầu, " Ừm, đỡ hơn rồi."
Sau đó nó kéo tôi ngồi xuống bên cạnh rồi thấp giọng kể chuyện.
" Lúc nhỏ tôi thường sống cùng bà, vì ba mẹ tôi bận rộn lắm. Mỗi ngày bà đến trường đón tôi về, mỗi ngày đều mua sẵn món bánh tôi thích. Khi tôi bị ba đánh đòn thì bà luôn là người ngăn lại, luôn dỗ tôi nín, luôn xức dầu vào chỗ bị đỏ...Bà tôi rất thương tôi, thương không kể hết được."
Tôi im lặng nghe Khải Tâm nói, lại cầm lấy bàn tay lạnh ngắt của nó mà xoa xoa mấy cái.
" Không sao cả. Bà vẫn luôn ở bên cậu, có thể cậu không nhìn thấy được nữa nhưng mà bà sẽ luôn hiện diện ở bên cậu, bảo vệ cậu, phù hộ cậu, yêu thương cậu."
Khải Tâm lúc này khẽ cười, quay sang nhìn tôi:
" Trước giờ tôi không tin những chuyện đó đâu."
" Ừm...vậy thì tôi sẽ thay bà cậu yêu thương cậu được không?"
Khải Tâm có vẻ bất ngờ trước lời đề nghị của tôi, mà tôi cũng rất kinh ngạc với chính mình.
Tôi thích Khải Tâm đến mức này rồi sao?
Dấu hiệu này...không tốt cho lắm nhỉ?
Vì tôi từng nghe một người nói, " Ai yêu nhiều thì sẽ đau nhiều."
Aw, sao tôi lại nghe mấy thứ linh tinh đó được chứ!
Khải Tâm vẫn còn nhìn tôi chăm chú, hồi lâu nó định nói gì đó thì tôi nghe thấy giọng của một người phụ nữ gọi tên Khải Tâm.
Cả hai đồng loạt hướng về bên phải nhìn.
Khải Tâm lúc này đứng dậy, " Mẹ, ba, thủ tục xong rồi sao?"
Hóa ra kia là ba mẹ của Khải Tâm. Tôi bỗng căng thẳng quá đi mất. Hừm không được, mình phải bình tĩnh, bình tĩnh.
Mẹ Khải Tâm nói ừ một tiếng rồi nhìn sang phía tôi, đôi mắt cô ấy đượm buồn và mệt mỏi thấy rõ.
" Ai vậy Tâm?"
Khải Tâm có hơi giật mình thì phải, ngón tay đang nắm tay tôi cũng bất giác tụt ra.
Tự dưng thấyhụt hẫng...
" Dạ là bạn của con, tên Phi."
Tôi nghe thế liền cúi đầu lễ phép:
" Cháu chào cô chú, cháu là Phi."
Ba của Khải Tâm có vẻ ít nói, chú ấy chỉ nhìn tôi rồi lảng mắt sang chỗ khác mà thôi. Có lẽ tâm trạng bị chuyện của bà mà ảnh hưởng.
Mẹ Khải Tâm lần nữa nhìn tôi, kỳ này cô mỉm cười.
" Chào con. Con đến đây để..."
Tôi chớp chớp mắt, ho khẽ một tiếng, " À dạ...con đến đây với Khải Tâm ạ."
Mẹ Khải Tâm hình như không nghĩ đến câu trả lời này, hơi nghi hoặc nhìn sang phía con trai mình. Sau đó cô ấy mới cười nhẹ, nhưng nụ cười lạnh quá...
Tôi bất giác sợ sợ, cảm thấy giống như mình vừa nói sai cái gì vậy. Khải Tâm thì bình tĩnh hơn tôi rồi, nó hướng mẹ nó nói:
" Con sẽ đưa cậu ấy về. Ba mẹ cứ lo làm xong thủ tục đi."
Nói xong, nó dẫn tôi đi ra ngoài bãi đậu xe.
" Cậu đi xe đạp đúng không?" Khải Tâm quay đầu nhìn tôi.
Ánh mắt lạnh nhạt của người đàn ông kia cộng với nụ cười gượng gạo của người phụ nữ đó làm tôi phân tâm quá. Có phải tôi làm họ không thích không? Như vậy thì làm sao nhỉ?
Nghĩ không ra được gì tôi liền thở dài một hơi.
Rồi đột nhiên thấy tóc mình đang bị cào bới dữ dội. Nhìn lên thì thấy Khải Tâm đang làm loạn tóc tôi.
" Làm gì vậy?"
Khải Tâm nhìn tôi, cười mỉm:
" Có người căng thẳng đúng không nhỉ? Gặp mặt ba mẹ người yêu cơ mà."
" Linh tinh đi!!" Tôi trừng mắt một cái, thật ra thì nó nói đúng rồi.
Tim tôi vẫn còn đập mạnh đây này.
" Đừng căng thẳng, ba mẹ tôi tính tình như vậy thôi. Mau lên xe, tôi đưa cậu về."
Khải Tâm kéo tôi ngồi lên yên sau rồi chạy ra khỏi bệnh viện. Trên đường trở về, tôi luôn tựa cả nửa khuôn mặt lên lưng áo mềm mềm của Khải Tâm.
Chỉ cần làm thế này thôi thì bao nhiêu sự khó chịu trong lòng tôi đều biến mất cả.
Khải Tâm cũng hơi khom lưng xuống để tôi tựa dễ dàng hơn.
" Có chuyện gì buồn sao?" Khải Tâm đột nhiên lên tiếng.
Tôi nghe thế liền hạ mi mắt, hơi lắc đầu:
" Không có gì cả."
" Đừng giấu tôi nhé."
" Cậu...mới là người giấu tôi."
" Tôi giấu cậu??" Khải Tâm động đậy cái lưng.
Tôi ngồi thẳng dậy, hít sâu một luồng khí lạnh sau cơn mưa rào lớn thật lớn kia. Cái mũi đỏ ửng như tuần lộc, tôi khịt khịt vài tiếng.
" Đùa đấy, chẳng có gì cả." Tôi cười lên một tiếng.
Khải Tâm thì im lặng không nói nữa, tựa như nó hiểu tôi đang cố giấu nên mới không hỏi tới nữa.
Một người đã muốn nói dối rồi thì có hỏi cũng bằng thừa. Vì tất cả câu trả lời lúc đó đều là ngụy biện.
Đến nhà, Khải Tâm dừng lại. Tôi với nó cùng leo xuống xe, đứng trước cổng một lúc lâu.
" Bây giờ cậu về bằng gì đây?" Tôi nghi hoặc hỏi.
Khải Tâm mỉm cười, " Tôi gọi người đến đón được mà. Dắt xe vào nhà đi. Thay đồ nhanh nữa, cảm lạnh đấy."
Tôi hơi gật đầu, " Ừm, mà...đừng buồn nữa nhé. Tôi không muốn nhìn thấy cậu buồn."
Khải Tâm kéo cái nón dính liền với áo khoác chụp lên tóc tôi, che gần hết đôi mắt. Tôi lườm nó mà nó không thấy được.
Kéo chụp mũ lên đầu tôi xong, Khải Tâm liền kéo tôi lại gần, ôm lấy hai vai của tôi.
" Đương nhiên là không buồn rồi. Cậu đã bảo sẽ thay bà yêu thương tôi mà, đúng không?"
Đúng, đúng vậy!!
Tôi gật gật.
" Ý, tôi thích cậu là thật đấy."
Rất hiếm khi Khải Tâm nói thẳng thừng như thế này. Tôi hơi ngước mắt lên nhìn nó, chỉ thấy được đôi mắt đen láy kia cũng đang nhìn tôi, càng lúc càng gần hơn.
Nhắm một mắt lại, tôi nhận được một chiếc hôn trên mi mắt.
Vài phút sau, Khải Tâm nhất quyết bắt tôi đi vào nhà, để nó ở ngoài này đợi người đến đón là được rồi. Tôi cũng không đồng tình đâu, nhưng mà nếu ở ngoài này lâu quá, tôi sợ...có người lớn phát hiện.
Thấm thoát như thế mà đã đến lúc nghỉ hè.
Năm nay nhà tôi đón Tết chỉ có ba người, ba tôi bận việc nên không về được. Có lẽ là năm sau cũng nên, hoặc là cuối năm nay nếu công việc không quá nhiều.
Tháng tư, gió mơn mởn đùa nghịch với tán lá xanh ngắt.
Chúng tôi vừa chiến đấu xong với kỳ thi cuối cùng của năm học. Trong lòng ai cũng thấy vui mừng vì sắp được nghỉ hè ba tháng nữa rồi.
Tôi cũng rất vui vì mỗi ngày không đối đầu với bài vở nữa. Tôi cũng rất nhẹ nhõm khi ba tháng tới tôi có lẽ sẽ không phải...chạm mặt người nào đó.
Nhưng mà trước khi chính thức nghỉ hè, tôi lại nhận được một tin rất dữ, rất hụt hẫng.
Nguyện và Như sắp chuyển đi nơi khác.
Buổi chiều hôm ấy, tôi đạp xe cấp tốc đến nhà của Như. Nhìn bên ngoài thì ngôi biệt thự này vẫn như trước cho đến khi bước chân vào bên trong, tôi mới thấy những thùng cạc tông được đóng gói hết rồi.
Ngẩn người nhìn từng người đàn ông cao to lực lưỡng khiêng mấy cái thùng cạc tông ấy, khiêng những cái tủ lớn ấy ra ngoài xe tải, tôi không biết mình nên làm gì nữa.
Như sắp xa tôi à?
Không phải chứ? Như...không ở gần tôi nữa.
Quay đầu lại, tôi chạy ra ngoài sân vườn, phát hiện Như đang bế Đại Lợi trong tay. Như mới cho Đại Lợi nghịch cái chuông xong thì ngẩng mặt lên. Hai đứa nhìn nhau giây lát liền nhăn mặt nhăn mũi, nước mắt sắp trào ra đến nơi.
Buông Đại Lợi xuống, Như chạy lại chỗ tôi, ôm ghì lấy tôi.
" Ý, sao giờ Ý mới đến?"
" Như đi thật sao?"
Như thả tôi ra, gật gật đầu, mắt rưng rưng, mũi đỏ đỏ.
Tôi nhìn cô bạn của mình, mũi tôi cũng cay nóng lên rồi. Đại Lợi lúc này bỗng chạy đến bên chân tôi, ngậm lấy cái chuông kêu leng keng leng keng.
Cái chuông này là lúc Tết tôi mang qua cho Đại Lợi chơi này. Thằng bé không làm mất là tôi vui lắm rồi.
" Như buộc phải đi sao?"
" Ba Như chuyển công tác, cả nhà Như cũng phải đi luôn."
Tôi ngập ngừng lựa lời nói, hồi lâu thì hỏi:
" Khi nào Như về?"
Như im lặng nhìn tôi.
Tôi cũng chỉ biết mỉm cười.
Như vậy năm học tới tôi sẽ không có Như cùng tâm sự nữa, tôi sẽ không có Như cùng làm mấy chuyện điên rồ nữa. Cũng không còn ai chịu khó nhìn tôi bận đồ con gái rồi lại tấm tắc khen tôi xinh nữa.
Ngồi xổm trên đất, tôi vuốt ve đầu Đại Lợi.
" Con trai, con sắp xa mẹ rồi, có buồn không?"
Đại Lợi to mắt nhìn tôi, gâu gâu hai tiếng.
Chắc là buồn đi.
Tôi cười cười, xoa xoa đầu thằng bé một tí nữa rồi đứng dậy, nhìn Như nói:
" Anh Nguyện đâu rồi?"
Như nhướn cổ vào phía trong nhà, " Chắc anh ấy ở trong phòng khách á. Phụ khiêng đồ ấy mà."
Tôi gật đầu, xoay người đi vào trong đó.
Phòng khách ngày trước còn chất nhiều đồ như vậy, hôm nay lại chỉ gói gọn vào mấy cái thùng lớn. Nhìn sao mà trống trải quá đi.
Tôi nhìn phòng khách một lượt, không thấy Nguyện đâu. Liều mình bước lên lầu, tôi đi thẳng vào phòng của Nguyện. Cửa phòng đã mở sẵn rồi, tôi chỉ có đi vào thôi.
Vừa mới xoay người định lên tiếng thì Nguyện thình lình ở ngay phía sau lưng tôi, đôi mắt còn nghi hoặc nhìn tôi.
" Ách..."
Tôi lùi về sau một chút, tim giật nảy lên.
Hai tay ôm ngực, tôi hơi cáu, " Anh làm em giật cả mình."
Nguyện lại chỉ cầm cái thùng kia đặt lên bàn rồi nói, " Em tự ý vô phòng người ta còn gì."
Ừ nhỉ...
Tôi khẽ thở dài một cái, sau đó đứng tại chỗ nói chuyện với Nguyện.
" Anh nhớ chăm sóc cho Đại Lợi nhé."
" Ừm."
" Ò...Anh nhớ chăm sóc cho mình nữa."
Lúc này Nguyện hơi quay người, cười một tiếng lạnh tanh.
" Trước giờ đều không phải tôi tự lo mình à?"
"...Cái đó...Ý của em là..."
Nguyện ánh mắt hờ hững nhìn tôi làm tôi không nói được một câu rõ ràng nữa. Mấy tháng nay tôi rất ít gặp anh, mỗi lần gặp được thì chỉ nhìn nhau rồi thôi.
Tôi cũng không rõ mối quan hệ của cả hai đang bị cái gì nữa, nhưng mà..tôi cứ nghĩ là mình sẽ khiến cho nó tốt như trước. Không ngờ là không còn cơ hội nữa.
Mím nhẹ môi, tôi im lặng luôn.
Lần này Nguyện lại đột ngột đi về phía của tôi, rồi lại nhanh như chớp đeo vào cổ tôi sợi dây gì đó. Nguyện đeo xong thì lùi ra một chút.
Tôi ngốc lăng nhìn xuống, thấy trên sợi dây màu đen đính thêm một chiếc nhẫn gỗ. Chiếc nhẫn này đồng dạng với chiếc nhẫn tôi từng mua ở khu vui chơi.
Ừm, nhưng cái của tôi tôi còn đang giữ, cái mà đáng lý tặng cho Nguyện thì tên hư hỏng lấy mất rồi. Không lẽ Nguyện...giành lại à?
Tôi vẫn chăm chú nhìn chiếc nhẫn đung đưa trên cổ mình.
" Cái đó là tôi mua."
A?
Tôi ngước mắt sửng sốt nhìn anh, có chút mờ mịt không hiểu.
Anh mua...Không phải anh mua để tặng bạn gái sao?
Nguyện vẫn bình tĩnh nhìn tôi, dùng ngón tay búng nhẹ vào mặt nhẫn, khóe môi hơi nhếch lên.
" Tôi mua nó ở khu vui chơi để tặng em. Thật ra tôi định đợi lúc thích hợp sẽ tặng, nhưng tôi nghĩ hiện tại là lúc thích hợp nhất."
Thích hợp nhất sao?
Tôi đặt chiếc nhẫn trong lòng bàn tay, nhỏ giọng hỏi:
" Tại sao lại là thích hợp nhất?"
" Vì nó sẽ khiến em khó quên tôi hơn."