Giờ ra chơi kết thúc, tôi trở về lớp với cái bụng chứa đầy bánh ngọt và nước có ga.
Khi vừa mới đặt mông ngồi xuống ghế, tôi liền thấy Khải Tâm từ bên ngoài cửa lớp tí ta tí tởn đi vào, miệng còn huýt gió vu vơ nữa.
Ngồi xuống bên cạnh, Khải Tâm sà đến gần tôi hơn, quàng vai hỏi:
" Nãy giờ không đi ra ngoài sao?"
Đây không phải lần đầu Khải Tâm gần gũi thân thiết động chạm như thế, nhưng hôm nay hành động của nó làm dây thần kinh của tôi có chút căng thẳng.
Liếc mắt nhìn cánh tay của Khải Tâm vẫn còn đặt lên người mình, khoảng cách của hai đứa thoáng chốc đã sát lại không một khe hở. Tôi thở ra nhè nhẹ, lắc đầu nói:
" Khi nãy có tìm bạn nhưng không có liền đi vòng vòng chơi."
" Đi một mình?"
" Với Vu Tư."
Tôi thành thật khai báo như thế và rồi Khải Tâm liền rút tay lại, vẻ mặt có chút không vui lắm nhìn tôi.
Biểu hiện kỳ quặc của nó làm cho tôi phải nghi hoặc không ngớt, miệng muốn hỏi cậu ghen à nhưng không cách nào nói ra được những lời đó. Vì bây giờ mỗi từ mỗi câu tôi nói đều khiến cho tôi có tật giật mình.
Tôi sợ Khải Tâm sẽ nhìn ra những gì biến đổi trên khuôn mặt này...
" Tôi vừa đi thì cậu liền tìm nó đi chơi."
Ơ?
Tôi nhíu mày, " Thế cậu đi tìm gái chơi đùa thỏa thích, còn tôi thì lại không được tìm ai để chơi sao?"
Khải Tâm có chút cứng họng không cãi được. Nó cứ nhìn tôi chăm chăm, mặc dù tôi đã ném nó sang một góc khác không thèm quan tâm nữa rồi.
Ở đâu lại có cái chuyện nó thì được còn tôi thì không chứ? Chúng tôi có mối quan hệ ràng buộc nhau như vậy à? Vô lý vừa.
Tôi cầm cây bút hung hăng ghi xuống vở, cũng chẳng biết là mình ghi cái gì nữa nhưng cứ ghi cho bõ tức.
Lúc này Khải Tâm mới ngồi gần lại một chút, nghiêng cái mặt nó qua nhìn tôi, cười mỉm:
" Cậu ghen đúng không?"
Cây bút trong tay nhất thời bị siết chặt lại, các khớp tay của tôi cũng nổi lên hàng trận gân xanh. Mím chặt môi, tôi cố giữ cho tâm tình của mình thật ổn định nhưng khó quá đi mất.
Cúi gằm mặt như thế rất lâu, cuối cùng tôi cũng phải ngước lên nhìn Khải Tâm.
" Cậu cũng ghen còn gì!"
Nói xong câu này tôi chỉ muốn quay đầu qua đập ngay vào tường chết quách đi. Câu nói kia chẳng khác nào mang ý nghĩa, ừ tôi ghen đó, cậu cũng ghen mà bảo cái gì.
Thế quái nào chứ?
Khi nói xong thì tôi liền ngậm miệng lại, mắt đảo quanh trông luống cuống vô cùng. Khải Tâm có lẽ cũng hơi sững ra, mắt thằng nhỏ chớp chớp hai cái.
" Cậu dễ thương lắm, tôi không cho tên béo kia cuỗm cậu đi đâu, Ý à."
Lại gọi cái tên kia của tôi sao?
Những người khác gọi tôi là Ý, tôi đều có một xúc cảm hạnh phúc và ấm áp. Cho dù đó là Nguyện hay là Vu Tư, tôi vẫn rất thoải mái.
Nhưng khi cái tên ấy thoát ra từ miệng của Khải Tâm, tôi cứ thấy nghẹn uất trong lòng. Một cảm giác vừa trống rỗng lại vừa nặng nề.
" Cậu đừng gọi tên đó của tôi nữa."
Khải Tâm có chút cáu, " Tại sao?"
" Tôi không thích."
Thật ra thì, cậu không hiểu được ý nghĩa của nó nên tốt nhất là đừng gọi. Mặc dù...tôi rất hy vọng cậu sẽ luôn gọi tôi như thế, Tâm à.
Có vẻ như thần thái của tôi đã ổn định lại rồi, không còn viết nhăng viết cuội nữa. Tôi đặt bút xuống bàn, lấy gôm bôi đi mấy dòng chì đen xì kia.
Còn Khải Tâm đang im lặng như vậy lại bất ngờ hỏi tôi:
" Cậu thật sự muốn trở thành con gái đúng không?"
Tôi ngẩng mặt lên nhìn nó ngây ngốc, đầu óc lại rỗng tuếch chẳng biết nên nói cái gì cho hợp. Chờ thêm một lúc, tôi mới gật đầu dứt khoát.
Khải Tâm hỏi tiếp, " Tôi vẫn luôn thắc mắc, cậu như thế thì cậu sẽ thích con trai đúng không nhỉ?"
Thích con trai đúng không nhỉ?
Câu hỏi này tôi đã nhiều lần nhiều lần tự vấn bản thân lắm rồi, nhưng không có cách nào trả lời được.
Nhưng đó là chuyện của trước đây.
Vì hiện tại, ngay lúc này, tôi đã có câu trả lời của riêng mình. Nhưng làm sao tôi có thể nói ra điều đó cho Khải Tâm nghe đây chứ?
Làm sao tôi có thể...có thể nói cho người mà tôi cảm mến nghe những lời đó?
Cúi đầu xuống, tôi có chút bất lực.
" Có lẽ."
" Vậy cậu có đang thích ai không?"
Có.
" Không biết."
Khải Tâm ho khan một tiếng, đột nhiên nắm lấy tay tôi, ngay sau đó có hơi rụt lại. Tôi bất đắc dĩ bật cười nhìn nó, tự động rút tay mình ra khỏi đó tránh cho ai kia không bị khó xử.
Xoa xoa hai bàn tay của mình, tôi vờ như ngoài cửa sổ có thứ gì rất thu hút mà ngoái đầu nhìn thẳng ra đó.
" Tay cậu lạnh thế? Không sao chứ?"
Khải Tâm lên tiếng hỏi rồi một lần nữa đem tay tôi áp vào lòng bàn tay của nó, nhiệt tình thổi luồng khí nóng vào sưởi ấm giúp tôi.
Các ngón tay vừa tiếp xúc với thứ khí nóng ấy liền có chút dao động, nhưng không hề có ý muốn rút tay ra. Tôi ngồi im để cho Khải Tâm sưởi ấm tay mình.
" Thích một người dễ biết lắm. Chỉ cần nhìn thấy người đó là mình thấy vui rồi. Không nhìn thấy là bắt đầu nhớ nhớ, nhất là muốn gặp cho bằng được. Thích gần gũi, thích trò chuyện, thích động chạm hơn. Rồi tinh thần cũng sẽ căng thẳng, hồi hộp nữa."
Khải Tâm đang hóa thành một gia sư tình yêu của tôi. Gia sư này đang giảng cho tôi biết làm thế nào để biết mình đã fall in love một người.
Đáng ghét thật đấy.
Cảm giác của tôi đương nhiên là tôi rõ nhất rồi. Cũng không cần mấy cái hướng dẫn bí quyết gì đó ghi đầy trên mạng để xác định tình cảm của bản thân.
Sao phải rắc rối như thế?
Chỉ cần nhìn thấy Khải Tâm thôi, là tôi đã mỉm cười rồi.
Chỉ cần không thấy Khải Tâm thôi, là tôi đã muốn gặp cho được rồi.
Tôi biết tôi thích Khải Tâm mà, chỉ có Khải Tâm không biết được điều đó thôi.
Ngẩn ngơ trong suy tư của mình, tôi cũng không biết từ lúc nào mà tôi đã nắm lấy tay của Khải Tâm, còn chen vào giữa những khoảng trống kia lấp đầy bằng những ngón tay nữa.
Khải Tâm hình như cũng không nói gì hết.
Tôi cứ bị những ngón tay kia thôi miên.
Tôi hỏi: " Cậu có từng như thế với ai không?"
"...Cũng có rồi."
" Hiện tại có không?"
" Có."
Tôi nhất thời nhíu mày, mấy ngón tay càng dùng lực siết chặt tay Khải Tâm hơn. Thật là ngu ngốc khi hỏi những câu thế này mà.
Nắm tay nhau được một lúc, Khải Tâm là người chủ động tách ra, sau đó dùng ngón trỏ viết viết vẽ vẽ lên lòng bàn tay của tôi.
Động tác này làm tôi buồn nhột muốn chết.
Ngẩng mặt lên định trừng nó một cái nhưng ngay khi tôi nhìn thì Khải Tâm cũng nhìn tôi, mỉm cười rất vui vẻ.
" Vậy cậu có cảm giác đó chưa?"
Khải Tâm hỏi giống như một việc rất bình thường. Vì tôi đã hỏi cho nên cậu ta cũng hỏi lại cho công bằng thôi.
Tôi chớp chớp mắt, ngây người gật đầu.
" Thật sao?" Khải Tâm có phần sốt ruột, ngồi thẳng lưng, " Ai vậy?"
Ai?
" Là câ..."
Tôi giật bắn mình khi nghe giọng mình phát ra. Thu tay về, tôi quay người ngồi ngay ngắn vào chỗ của mình.
Suýt nữa thì tôi đã nói rồi, suýt nữa thì...
" Không nói được sao?"
" Ừm."
" Có phải là tôi không?"
Đối với những tình huống thế này thì chỉ có những nhà bác học mới có thể giữ vững tinh thần của mình thôi. Còn tôi là một đứa nhóc bình thường, tâm trí lại hay treo ngược ngọn cây, thế mà phải đối mặt với nó.
Tôi đang lưỡng lự giữa việc im lặng mặt lì hay là tìm đại câu nào đó nói ra chặn đứng họng Khải Tâm thì nó lại nói tiếp:
" Cậu không trả lời chính là thừa nhận nhé, Ý."
" Đã bảo đừng gọi tên đó rồi mà!"
Tôi tựa như mất bình tĩnh mà quay qua quát lớn như thế, cả lớp cũng tự động im bặt.
Ngay lúc này giáo viên cũng vừa đến trước cửa lớp. Đây là một thầy giáo rất vui tính, dạy môn tiếng Anh.
Thầy bước vào nhìn thấy lớp im thin thít đã khen một câu:
" Hôm nay lớp trật tự như thế à? Ngoan như thế thì chắc thầy cũng không cần khảo từ vựng đâu nhỉ?"
Cả lớp hoan hô mở hội ăn mừng.
Chỉ có tôi và Khải Tâm là mang theo bộ mặt giận dỗi thế giới nhìn lên bảng.
Hết tiết, ra về.
Tôi soạn nhanh đồ đạc rồi đứng dậy. Ngặt nỗi, Khải Tâm là người ngồi phía ngoài, tôi là đứa ngồi trong. Bây giờ muốn đi ra cũng phải nói nó một tiếng, hoặc là chờ nó ra rồi mình mới được ra.
Đứng chần chừ hai giây, tôi thở một hơi rồi thấp giọng nói:
" Tránh ra một chút."
Khải Tâm nó vẫn im lặng soạn cặp vở. Có điều hôm nay tốc độ của nó có hơi chậm chạp thì phải. Bút viết được bày biện cả đống trên bàn, hộp bút rỗng tuếch đang được lấp dần lấp dần. Rồi đến vở, sách, từng cuốn một.
Tiếp đến kéo khóa lớn rồi kéo khóa nhỏ.
Nhìn những động tác câu giờ đó làm tôi chướng mắt không chịu được, vì vậy mà tôi dời tầm mắt sang hướng khác, kiên nhẫn đứng đợi.
Tiếng ghế bị đẩy ra, tôi nhìn Khải Tâm, thấy nó đeo cặp đứng dậy rồi liền thở ra nhẹ nhõm. Tôi lách người đi theo một đường nhỏ hẹp mà bước ra khỏi chỗ của mình, ngay lúc đó thì có hai thằng dở hơi không có chuyện gì làm lại rượt nhau như mèo vờn chuột, cuối cùng tông phải tôi.
Một cú thúc mạnh đến choáng váng đầu óc, hai chân loạng choạng đứng không vững.
Tôi theo quán tính cứ lảo đảo lùi về sau, tay lại tìm vật gì đó vịn lại chống đỡ. Khi vịn được vào cái gì đó rồi, tôi đứng ngay ngắn lại được.
Bọn kia tông xong thì cũng biết điều nhìn tôi, hờ hững phun ra hai chữ xin lỗi rất không thành tâm.
" Xin lỗi ha."
Nói xong, bọn nó định ngoảnh mông bỏ đi thì bất ngờ bị Khải Tâm túm cổ áo lôi ngược lại.
" Tụi mày xin lỗi có tâm tí được không?"
" Cái gì? Lỡ đụng trúng thôi mà."
" Ai bảo tụi mày lên cơn động kinh rồi tông phải người ta. Xin lỗi kiểu đếch gì vậy?"
" Mịa có gì phải căng? Nó là bạn gái mày chắc?"
Khải Tâm lúc đó bỗng quay sang nhìn tôi, trong ánh mắt của nó tràn ngập suy tư. Tôi cũng ngẩng mặt nhìn Khải Tâm, lại chẳng muốn đem hy vọng gì quá nhiều.
" Là bạn gái hay không là bạn gái thì làm sao? Nó làm bạn tao, tụi mày không có quyền cư xử mất dạy như thế."
" Đệch, mày nói ai mất dạy?"
" Không lẽ tao?"
Một trong hai đứa kia nóng máu rất nhanh, nó bước lên một khoảng dài rồi tung cú đấm đến chỗ Khải Tâm. Nhìn tình hình đó vì tôi mà náo loạn, trong lòng không chút thoải mái nào nên tôi cũng trở thành điên khùng chạy ra chắn ở giữa.
Hậu quả chính là tôi ăn đấm.
Đau lắm...
Cả người tôi đều ngã ra phía sau và được Khải Tâm đỡ lấy. Tôi đưa tay xoa xoa một bên má, có hơi sưng rồi thì phải.
" Tao không dạy tụi mày là không được mà."
Dứt lời, ẩu đả xảy ra, đánh nhau chí chóe tơi bời, kết quả chính là Khải Tâm thắng. Nhìn đứa vừa đánh phải tôi bị no đòn mà cũng thấy thương lắm. Khải Tâm mạnh tay quá chừng.
Đánh người ta xong, Khải Tâm cũng không thèm nhìn nó một tí mà liền nắm tay tôi kéo ra khỏi lớp trước hàng trăm con mắt tò mò hiếu kỳ.
Ra đến bãi đỗ xe rồi, tôi mới giãy tay ra.
" Cảm ơn."
Chuyện cần làm thì cũng đã làm, cho nên tôi liền xoay người đi lấy xe. Thế nhưng Khải Tâm lại một mực muốn giữ tôi lại.
Bực trong người, tôi quay lại gắt, " Chuyện gì nữa?"
" Chuyện khi nãy tụi mình đang nói...Tại sao tôi không thể gọi cậu là Ý?"
" Thì không thích."
" Vậy sao thằng Vu Tư kia thì gọi được?"
Khải Tâm vừa nói lại vừa nắm chặt tay lại thành quyền, trông rất tức tối ấm ức. Còn tôi thì vẫn giữ nguyên bộ dạng dửng dưng, mặt mũi có tí đau nhưng kệ đi.
" Vậy cậu với Vu Tư có giống nhau không?"
" Ý cậu là sao chứ?"
Tôi cúi mặt nhìn mấy đầu ngón chân đang ngọ nguậy không ngừng. Mỗi lần tôi hồi hộp thì đều như vậy cả.
" Không lẽ cậu thích Vu Tư? Lẽ nào người cậu thích là...Vu Tư?!!"
Khụ.
Như vậy mà cũng suy ra được? Không thể xem thường học trò có IQ cao...
Tôi ngước mắt lên, hít mạnh một hơi:
" Ừ đúng đấy, tôi thích cậu ta đấy. Vừa giàu vừa giỏi, lại hiểu chuyện, không trẻ con. Đáng để thích rồi đúng chứ?"
Khải Tâm nghe tôi nói xong, hai mắt trừng lớn thật lớn, giống như muốn trừng rơi cả tròng mắt ra vậy. Môi của nó khá run, sau đó bị mím chặt lại.
" Mẹ nó, hết đứa để thích rồi à? Sao lại thích thằng đó chứ? Cậu bị điên à? Có cái gì đáng thích đâu chứ?"
" Đáng hơn cậu."
Tôi cứ như vậy mà nói ra những lời thật đau lòng, ngay cả khuôn mặt cũng không biến sắc nữa. Giống như đó là điều hiển nhiên.
Nhưng ai mà biết được tôi đang cảm thấy chuyện này buồn cười đến mức nào cơ chứ.
Có ai lại mạnh miệng bảo một đứa khác lại đáng thích hơn là cái đứa mình thật lòng thích hay không?
Ừm chắc chỉ có mỗi tôi thôi, mỗi đứa không bình thường là tôi thôi.
Khải Tâm sau đó hoàn toàn không nói thêm lời nào nữa, chỉ dán lên mặt biểu tình thống giận, lạnh nhạt rồi đẩy mạnh tôi qua một bên.
Vai hai đứa chạm nhau một cách mạnh mẽ, may là tôi không bị ngã.
Quay đầu lại, tôi nhìn theo bóng dáng đạp xe như vũ bão của Khải Tâm, trong lòng lại nặng nề không ngớt.
Tên nhóc đó, đúng là ích kỷ.