Khi tôi thức dậy thì trời đã thật sự tối nhem nhẻm.
Từ trên giường ngồi dậy, tôi ra sức dụi dụi hai mắt cho tỉnh táo, sau đó thì mơ màng nhìn thấy một bóng dáng cao dỏng cùng với chiếc cặp da màu đen chậm rãi mở cửa phòng rời đi.
Lúc cánh cửa đóng lại một tiếng khe khẽ, tôi mới có thể hoàn toàn dứt ra khỏi cơn ngái ngủ của mình. Ngây ngốc cào cào tóc, tôi nhìn qua phía của Vu Tư, thấy cậu ta đang tự dọn dẹp lại sách vở của mình.
Bất giác trong lòng nghĩ đến mình vừa bỏ lỡ điều gì đó, tôi trượt nhanh xuống giường, phần váy phía dưới cứ thế mà tốc lên.
Ặc.
Tôi vội vàng kéo xuống cho ngay ngắn rồi mới đi lại gần chỗ của Vu Tư. Nghiêng người nhìn cậu ta một cái, tôi hắng giọng:
" Vu Tư à, người khi nãy có phải là thầy dạy tiếng Anh không?"
Vu Tư quay lưng về phía tôi, rất thờ ơ đáp:
" Phải, và mày bỏ lỡ một buổi học rồi."
Nghe thế, lòng tôi buồn rười rượi, tiếc nguồi nguội nhưng không dám tỏ ra phẫn nộ. Nếu tôi ngủ quên thì Vu Tư có thể gọi tôi dậy mà, tôi cũng không phải loại người đã ngủ thì cứ phi thẳng đến cung trăng không còn thiết tha gì với địa cầu nữa.
Kiễng một chân, tôi lén lút bĩu môi, không vui vẻ mà nói:
" Cậu cũng có thể kêu tớ dậy mà. Uổng mất một buổi rồi."
Tôi thật sự rất tiếc, tiếc lắm!!!
Tiếng Anh của tôi hiện tại rất cần cải thiện, cải thiện từ mức căn bản. Đúng là tôi không giỏi mấy môn như thế này mà. Tôi chỉ thích Văn học thôi à.
Vu Tư lúc này mới xoay người lại, một tay gác lên bàn, một tay còn lại ném đến tôi một quyển vở.
Tôi theo phản xạ ngay lập tức chộp lấy nó, chậm rãi mở ra chiêm ngưỡng. Bây giờ mới biết là chữ Vu Tư cũng khá đẹp, hàng nào hàng đó ngay ngắn, nét chữ không xiên vẹo như của Khải Tâm mà rất đều nhé.
Chao ôi, quả nhiên là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá nhân cách con người được mà.
Vu Tư mà tôi đang thấy đây rất ra dáng một thiếu gia biết lo cho tương lai sau này, vô cùng hữu ích cho đất nước.
Gập vở Vu Tư lại, tôi ngẩng mặt nhìn cậu ta:
" Cái này cậu cho tớ mượn học hở?"
Vu Tư nhướn nhướn lông mày:
" Chứ đưa cho mày về ngắm hay gì? Về nhà ghi chép lại hết đi rồi ngày mốt trả tao. Nếu cuốn vở bị cái gì mày phải chịu trách nhiệm hết đấy, nghe rõ chưa?"
Tôi âm thầm bĩu môi nhưng vẫn ra sức gật đầu nghe lời.
Thay bộ đồ giúp việc mà Vu Tư cho ra, tôi bận đồ của mình trở vào rồi mắc cái kia lên giá. Khi bước ra ngoài, Vu Tư có đứng trước cửa, khoanh tay lại hỏi:
" Sao mày không đem đồ về đi?"
Nghe thế, tôi liền lắc đầu, cười ngô nghê:
" Cứ để lại chỗ của cậu đi. Hmm, nhà tớ không tiện mang về."
Vu Tư bỗng cười khẩy:
" Sợ bị phụ huynh bắt gặp chứ gì? Họ có biết mày biến thái thế này không?"
Hai từ biến thái giống như hai mũi kim bén nhọn khoét khoét vào tim tôi ấy. Mỗi lần nghe thấy chữ đó, tôi đều không cảm thấy vui vẻ. Nhất là với những người mà tôi có một chút coi trọng như là Vu Tư đây.
Khẽ thở dài trong lòng, tôi không nói gì cả, chỉ méo mó cười một cái như biểu thị tất cả sự thất vọng của tôi. Sau đó, tôi bước đến bỏ cuốn vở của Vu Tư vào túi xách của mình.
Trước khi rời khỏi đó, Vu Tư đột nhiên hơi hạ giọng, nói phía sau lưng tôi:
" Đi về cẩn thận."
Tôi hơi khựng lại vài giây rồi quay người lại, bình thản cười khẽ một tiếng, vẫy vẫy tay:
" Ừa."
Xuống dưới cổng nhà, tôi đứng nép vào một góc mà đợi Khải Tâm đến đón. Khi nãy nó hùng hổ xung phong chở tôi đến đây, sau đó tôi bắt nó phải thêm một lượt chở về nữa thì mới coi được chứ. Nó đồng ý luôn.
Thế mà bây giờ chẳng nhìn thấy ai hết trơn.
Tôi ôm túi xách ở trong lồng ngực, hai vai hơi rụt lại vì trời trở lạnh. Gió đêm cứ thổi đến thật nhiều lại còn mạnh mẽ.
Hít hít cái mũi đã sớm đỏ ửng, tôi cố gắng nhịn xuống từng cơn hắt xì oanh tạc trong không khí. Nhưng mà trời càng lúc càng lạnh hơn làm tôi không thể khống chế nổi cái mũi mẫn cảm của mình.
Hắt xì.
Hắt xì.
Hắttttttt xìiiii.
Vậy đó...
Tôi khốn khổ xoa xoa mũi mình, nước mắt cũng tự dưng tèm nhem. Ngẩng mặt lên, tôi thấy thấp thoáng phía xa có một chiếc xe đạp chạy đến. Bộ dáng có vẻ thong thả phết.
Cứ nghĩ đó là Khải Tâm, tôi liền một đường sải bước thẳng đến đó, còn có ý định chặn đầu xe. Không ngờ khi dang rộng hai tay chặn lại rồi, tôi mới ngẩn cả người khi thấy người nọ là...
" Em thích ở ngoài đường ban đêm quá nhỉ?"
Phải, đó là Nguyện ヾ( "・∀・`)ノ và tôi vẫn chưa rõ lý do vì sao anh ấy đã lần thứ hai xuất hiện ở đây, đặc biệt hơn là toàn vào lúc tôi vừa rời khỏi nhà Vu Tư.
Ấy chà chà, anh ấy cũng đi đêm mà nói ai nhỉ?
Tôi bĩu môi:
" Anh cũng đi đêm đấy thôi. Có phải nhà bạn gái anh ở gần đây hay không?"
Nghe tôi hỏi, khuôn mặt than của Nguyện vẫn không dao động tí nào. Anh ấy chỉ nhìn tôi một cái rồi nhếch nhẹ môi lên, tạm coi là cười đó.
" Tôi không có bạn gái."
Tôi bỗng nhún vai, bình thản đến độ khiến người ta bàng hoàng sửng sốt:
" Không có bạn gái thì là bạn trai."
Nguyện im lặng nhìn tôi thật chăm chú, nhìn đến mức gai ốc đều nổi cả lên. Nuốt khan, tôi quay qua làm mặt quỷ, trêu anh.
" Em đùa tí thôi, anh làm gì phải nghiêm túc thế? Bạn trai cũng có thể là bạn học mà!!!"
Đúng là mặt than nghiêm túc >