Mặc Yên thu hết biểu tình của mọi người vào đáy mắt, trong lòng cười lạnh.
Trên thế giới này có rất nhiều thể loại người như vậy, luôn thích đồng tình với kẻ yếu, nhìn thấy người nào khóc sướt mướt giống như bị khi dễ thì đáy lòng sẽ nhận định người nọ là "kẻ yếu".
Sau đó bắt đầu không phân xanh đỏ đen trắng, tự cho bản thân là chính nghĩa, phê bình cái này cái kia, giống như bọn họ đứng ở góc nhìn của thượng đế.
Nhưng kỳ thật lại là những người ngu xuẩn bị người khác lợi dụng!
Ai mà không biết giả vờ khóc chứ!
Trong nháy mắt, Mặc Yên liền đỏ vành mắt, "lách tách" rơi xuống, giọng nói nhẹ nhàng còn mang theo một chút nức nở, "Em Hai, em quá đáng lắm! Chị mới từ nông thôn lên, trước nay chưa từng ngồi xe lửa, đầu vẫn luôn choáng váng, còn bị nôn khan, đến cơm còn ăn không vô, không dễ dàng gì mới ngủ được, sau đó liền ngủ mê mang, lúc em gõ cửa chị mới tỉnh lại.
Chỉ là chị mới ngủ dậy nên mơ mơ màng màng, lại quên cách mở cửa, đứng cả buổi mới mở được cửa ra! Giọng nói của em quá lớn, chị ở bên trong gọi như thế nào, em cũng không nghe được!"
Nghe xong lời nói của Mặc Yên, ánh mắt của mọi người cũng không còn mang theo tia ác ý nữa, mà chuyển thành vẻ thương hại của người thượng đẳng khi nhìn người hạ đẳng
Phó Thiên Kiều cũng chưa chú ý tới, Mặc Yên dùng từ "nôn khan".
Bình thường, những cô nương ở nông thôn sẽ không có khả năng dùng loại từ ngữ này, toàn bộ tâm tư của cô ta đều rơi vào cái xưng hô "em Hai".
Tuy rằng Mặc Yên nói sự thật, nhưng ở trong nhà, Phó Thiên Kiều vẫn luôn được gọi là "Đại tiểu thư", lúc này nghe cách xưng hô của Mặc Yên thì không khỏi tức giận.
Một thôn cô mà cũng dám coi mình là tiểu thư! Cũng chỉ là một đứa có mệnh nha hoàn, còn tưởng phụ thân gọi về là để làm tiểu thư sao? Mơ mộng hão huyền!
Mặc Yên liếc mắt một cái liền nhìn thấu ý nghĩ trong lòng của Phó Thiên Kiều.
Đối với chuyện này, cô cũng không cho là đúng, tiếp tục khóc lóc kể lể, "Em Hai, chị thật sự có chút sợ hãi! Chị có thể ở cùng toa xe với em hay không? Trên người chị thực sự sạch sẽ! Không có bốc mùi! Trước kia, thời điểm công việc làm ăn của cha còn chưa lớn, chị và mẹ của chị đều mặc loại quần áo này! Chỉ là sau này chuyện làm ăn của cha lớn hơn, cưới má Hai, còn có em trai em gái, trong nhà cũng chỉ có một mình chị mặc như thế này! Chắc cũng bởi vì như vậy, cha cùng má Hai mới đưa chị về nông thôn! Nhưng chị có thể bảo đảm, từ nay về sau, mọi người muốn chị mặc cái gì thì chị sẽ mặc cái đó! Chị biết mọi người có rất nhiều quy củ, chị có thể học! Chị sẽ thực sự nỗ lực! Chị cầu xin em, đừng đưa chị về nông thôn nữa được không? Chị cũng chỉ có mọi người là người nhà! Chị không muốn rời xa mọi người nữa!"
Thời điểm Mặc Yên nói, cô cúi đầu cong eo, bởi vì bất an mà chắp hai tay lại ở phía trước, lúc nói lời thỉnh cầu cuối cùng còn sợ sệt mà nhìn Phó Thiên Kiều một cái, sau đó lại sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, thân mình phát run, diễn giống hệt bộ dạng bé gái nhỏ mồ côi bị mẹ kế trong nhà khi dễ.
Ở trong không gian, lông xù xù vỗ tay, tán dương Mặc Yên diễn vô cùng hoàn hảo!
Mọi người vây xem nghe xong lượng tin tức cực lớn nơi hậu trạch, lại thấy sự đối lập hoàn toàn về quần áo và cách trang điểm của hai cô gái.
Lần này, ánh mắt bọn họ nhìn Phó Thiên Kiều có sự thay đổi, đó là một loại khinh thường cùng miệt thị, thì ra là hài tử do vợ kế sinh! Hèn gì ăn mặc đẹp hơn chị gái mình nhiều như vậy!
Bọn họ lập tức bổ não ra câu chuyện Tiểu Tam hại chết vợ lớn sau đó thượng vị, nhưng vẫn không cam lòng, còn đưa con gái của vợ lớn về nông thôn.
Nữ nhi của nguyên phối còn tưởng rằng người ta cũng coi cô là người một nhà! Cũng thật là đáng thương!
Nếu Mặc Yên biết trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, đại khái cũng sẽ cảm thán một câu.
Tuy rằng có một chút sai lệch, nhưng cũng không khác biệt lắm! Có thể thấy được, trên đời này có biết bao nhiêu chuyện như vậy!
Phó Thiên Kiều phát hiện ánh mắt của những người khác nhìn cô ta có sự thay đổi.
Trong cơn giận dữ, cô ta nhìn Mặc Yên bằng ánh mắt vô cùng ngoan độc.
Bất quá, bởi vì ngụy trang đã lâu, cô ta rất giỏi che giấu cảm xúc chân thật.
Vì thế, cô ta vẫn cứ ủy khuất mà nói: "Xem chị Cả nói kìa! Chúng ta đương nhiên là người một nhà! Cho nên em vừa mới nghe thấy động tĩnh liền vội vàng chạy ra nhìn xem, còn không phải lo lắng chị Cả xảy ra chuyện hay sao? Đúng rồi, vừa nãy toa xe của chị Cả xảy ra chuyện gì sao? Hình như em nghe có tiếng nói chuyện của đàn ông, không phải chị giấu người nào ở bên trong chứ? Chị Cả, chị đừng sợ! Có phải có người bức ép chị không? Chị cứ việc nói ra, mọi người đều sẽ giúp chị!"
Phó Thiên Kiều làm gì có nghe được tiếng đàn ông nói chuyện.
Cô ta chỉ là cố ý nói như vậy, làm cho mọi người hoài nghi Mặc Yên.
Dù sao đám người áo đen sau lưng nhân viên xe lửa cũng đang tìm người, mỗi người đều hung thần ác sát, vẫn luôn nhìn chằm chằm xung quanh.
Quả nhiên, nghe Phó Thiên Kiều nói xong, người áo đen đem sự hoài nghi chuyển sang Mặc Yên.
"Người kia! Tránh ra! Chúng tôi muốn vào điều tra!" Người áo đen cầm đầu phun ra một đống tiếng phổ thông quái dị, ngữ khí mang theo uy hiếp.
Mặc Yên giống như một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, vừa thấy nam nhân xa lạ, liền sợ hãi đến mức cả người đều run rẩy.
Có hành khách thấy thế, bất mãn nói, "Mấy tên đàn ông các người lại khi dễ một tiểu cô nương! Không thấy người ta đã bị dọa sợ rồi hay sao! Hơn nữa, mấy người là ai? Dựa vào cái gì mà mấy người muốn lục soát liền lục soát!"
Người áo đen cầm đầu quay lại, dùng ánh mắt âm trầm nhìn hắn.
Tên hành khách kia run rẩy một chút rồi ngậm miệng lại.
Bất quá, chuyện này cũng khiến cho càng nhiều hành khách bất mãn.
Mắt thấy chuyện này bắt đầu mất khống chế, nhân viên xe lửa đành phải đứng ra, cười nịnh nọt, "Ngài xem, không bằng nói cho bọn họ biết đi! Người trên xe lửa này đều là người có danh dự cùng uy tín.
Để tránh gặp phải hiểu lầm không cần thiết lúc điều tra, chúng ta nói ra tình hình thực tế vẫn tốt hơn!"
Người áo đen nhíu mày suy nghĩ, sau đó gật đầu, ý bảo nhân viên xe lửa có thể nói ra tình hình thực tế.
Nhân viên xe lửa quay mặt về phía hành khách, miệng cười cười, "Là thế này! Lúc nãy, ở toa xe hạng nhất có một vụ ám sát.
Một vị thương nhân Đông Di bị bắn chết.
Những người này đều là tùy tùng của ông ấy.
Bọn họ đuổi theo hung thủ liền chạy đến nơi này! Mọi người phối hợp một chút, phải biết rằng, nhỡ đâu hung thủ trốn ở toa xe của mọi người, mọi ngươi cũng sẽ không an toàn, đúng không!"
Mọi người vừa nghe thấy là người Đông Di, tất cả đều ngậm miệng lại, dù sao Đông Di cũng là một quốc gia xâm lược mạnh mẽ, ai cũng không muốn đắc tội người Đông Di.
"Thương nhân cái gì chứ! Đều là gián điệp lấy danh nghĩa thương nhân để thu thập tình báo! Đám người áo đen này đều là tử sĩ, võ công rất cao.
Tiểu Yên Nhi, ngươi cũng nên cẩn thận, đừng nổi lên xung đột gì với bọn họ!" Lông xù xù nghiêm túc nói.
Bây giờ Mặc Yên mới biết, người đàn ông xông vào toa xe của cô, hiện giờ còn đang té xỉu trong không gian đã làm ra chuyện kinh thiên động địa gì.
Không ngờ hắn lại là một thanh niên nhiệt huyết!
"Toa xe của ta không có người..
Cửa sổ đều được đóng kín mít, sao có thể có người tiến vào được chứ! Không tin thì mấy người cứ đi vào xem đi!" Mặc Yên nhỏ giọng nói thầm.
Chỉ là, ở trong hoàn cảnh như vậy, hạ nhỏ giọng cũng có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Người áo đen đương nhiên không thể chỉ tin vào lời nói của Mặc Yên.
Vì thế, người áo đen cầm đầu lập tức đẩy cửa, đi vào xem xét, vừa nhìn liền hiểu ngay, trong toa xe cũng không có những người khác.
Nhưng gã vẫn cứ cẩn thận đi vào, đi về phía cửa sổ.
Mặc Yên tinh mắt thấy khe hở cửa sổ có một thứ gì đó màu đen, trong lòng liền cảm thấy không ổn..