"Nhưng giữa một bộ mặt phúc hậu và vô hại đáng yêu, hắn càng thích bộ dáng hiện tại của cô hơn."
Editor: Thập Bát Sơn Yêu
—————————
Tần Kiêu chỉ ở lại nửa ngày liền chạy lấy người, hắn còn để lại cái phiền toán lớn cho Tô Đường.
Người ở Hộ Lý Viện, viện trưởng lại cáo già xảo quyệt, ông ta có thể làm cô tránh né một lần nhưng không có nghĩa là có thể tránh né cả đời.
Tô Đường sầu đến mức tóc trên đầu đều rụng nhanh, đi lại không thể đi, rõ ràng Tần Kiêu đã phát hiện Hộ Lý Viện không thích hợp. Nhưng cô lại không muốn đi, ai biết tiếp theo bản thân phải đối mặt với cái gì.
Tô Đường gãi gãi tóc, trùng hợp lúc này là giờ cơm tối, nhìn bình dinh dưỡng kia cô lại càng không muốn ăn. Tô Đường quyết định vẫn phải nhanh rời khỏi đây.
"Cẩu tử, cho tôi một phần số liệu, Hộ Lý Viện này có bao nhiêu người bình thường có tinh thần lực bị tổn thương."
Hệ thống: [ Trước mắt Hộ Lý Viện có bệnh nhân, ngoại trừ người bị tổn thương bình thường, còn lại người đều là do người làm.]
Nói xong liền liệt kê một phần danh sách, người này phần lớn đều thuộc các gia tộc hiển hách. Như Tiểu Mật Phong, con gái Bá tước, chẳng qua giữa đường có mẹ kế ra tay nên mới rơi vào tình cảnh như vậy.
Tô Đường cầm phần số liệu này, không tiếng động cong môi. Thế giới này cô không có thực lực, nhưng nếu có thể chữa khỏi cho những người này thì đối mặt với Tần Kiêu cô cũng sẽ không rơi vào thế bị động.
"Tra một chút nơi chất độc phát ra."
Muốn giải quyết bệnh tình, phải bắt đầu từ ngọn nguồn.
Hệ thống: [ Phố ngầm ở tinh cầu Tắc La.]
Tinh cầu Tắc La ở mảnh đất màu xám, thế lực bên trong rắc rối phức tạp, đối phương giấu ở nơi này cũng không kỳ quái.
Đem sự việc sắp xếp lại, Tô Đường đang định lấp đầy bụng, lại đột nhiên phát hiện bình chứa chất dinh dưỡng không thích hợp.
Tô Đường ghét bỏ đem bình dinh dưỡng ném sang một bên, hiện tại thân phận cô là người giám hộ tiền nhiệm của Tần Kiêu. Viện trưởng cũng không xác định được rốt cuộc cô điên thật hay là giả điên nên mới trộm hạ thuốc, nếu giả điên thì cũng biến thành điên thật.
Đối phương đã chờ không kịp, Tô Đường chỉ có thể tăng nhanh tốc độ: "Cẩu tử, tắt tất cả theo dõi đi, trước tiên chúng ta về nhà đã."
Lúc trước vì cứu Tần Kiêu, trong nhà cô đã xây thêm phòng thí nghiệm loại nhỏ, bên trong có các loại thuốc, trước tiên lấy đến đây, có thể cứu được mấy người thì mấy người.
Hệ thống: [ Làm cái này cần phải trừ tích phân. Cô biết đấy, tắt tất cả giám sát cần năng lượng, chỉ có thể lấy từ trên người ký chủ.]
Tô Đường kêu một cái tâm tắc, cô cần cù chăm chỉ làm nhiều nhiệm vụ như vậy, thật vất vả mới tích cóp đủ một vạn tích phân, còn tưởng rằng có thể về nhà dưỡng lão.
Kết quả còn phải chạy về chữa trị, chữa trị cũng thôi đi, còn muốn trừ tích phân của cô!
Tô Đường nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Bao nhiêu?"
Hệ thống: [ Mười tích phân.]
Tô Đường nghe được trước mắt đều muốn biến thành màu đen.
Cái nhiệm vụ đầu tiên tích phân của cô đều cầm đi cứu người anh trai tiện nghi kia, đến bây giờ tính toán đâu ra đấy cũng đã mất tích phân.
"Dùng!" Nói xong, Tô Đường từ trên giường đứng lên.
Tô Đường cả người tức giận, hệ thống đã tắt tất cả giám sát đi. Tô Đường cảm thấy nếu cô không làm cái gì thì thật xin lỗi với những đồng tiền đã tiêu uổng phí của bản thân.
Vì thế Tô Đường liền phóng hỏa.
Hộ Lý Viện có mấy tòa nhà, một tòa là phòng thiết bị chế tạo thuốc và phòng thí nghiệm, một tòa nhà là nơi ở của bệnh nhân, một tòa còn lại là nơi ở của bác sĩ và viện trưởng. Tô Đường phóng hỏa, vừa vặn đốt tòa nhà thiết bị và tòa nhà của viện trưởng.
Đương nhiên, lửa để bốc cháy hai tòa nhà này là còn chưa đủ, Tô Đường còn nhân cơ hội thả ra một bộ phận bệnh nhân bạo lực nghiêm trọng.
Một đêm này ở Hộ Lý Viện phá lệ náo nhiệt, căn bản không có ai chú ý tới có người rời đi lại trở về.
————Thập Bát Sơn Yêu————
Tô Đường tiện tay ' mượn ' áo khoác với tiền của bác sĩ, trực tiếp lái xe về nhà.
Ba tháng không về nhà, Tô Đường cũng không lo lắng trong nhà có cái gì ngoài ý muốn. Phải biết rằng lúc trước vì an toàn, cô đã bỏ vốn to chế tạo lối thoát hiểm, trôm cướp bình thường căn bản không vào được, trừ phi cho nổ căn nhà.
Sau đó, Tô Đường ở trước cửa nhà mình thấy được người tính tình tương đối nóng nảy...... Nguyên soái đại nhân.
Hắn mặc quân trang, dáng người cao dài, thấy cô đi tới liền lộ ra nụ cười thân sĩ: "Hoa ăn thịt người tiểu thư, buổi tối tốt lành."
Tô Đường: "Không tốt, ngài có thể tránh ra một chút không?"
Tần Kiêu không những không tránh, ngược lại tiến lên một bước: "Tôi nghe nói Hộ Lý Viện cháy rồi, hoa ăn thịt người tiểu thư quả thật là danh bất hư truyền."
Tô Đường không có kiên nhẫn, cô chỉ có thời gian một đêm, không có thời gian cùng hắn tám chuyện.
A, ngươi muốn nói nam chủ đã đứng ở trước mặt cô, vì sao không ôm đùi?
Đó là bởi vì gia hỏa này âm khí không biết, ngươi nhào lên ôm đùi chỉ có một kết cục.
Chính là một cước đạp chết.
Tô Đường biết nam chủ cũng không tín nhiệm mình, cho nên lần này nói cũng lười nói, trực tiếp mở cửa ra, sau đó phịch một tiếng, căn bản không cho đối phương cơ hội tiến vào.
Tần Kiêu đứng dưới bóng đêm mê ly, ánh mắt đen tối không rõ, khóe miệng như có như không tươi cười.
Mèo con so với hắn tưởng tượng càng ngày càng thú vị, lúc trước chữa bệnh cho hắn đúng là làm khó cô, đem bản thân ẩn nhẫn thành yếu đuối vô hại như vậy.
Tô Đường ở nhà một lúc, quần áo cũng lười thay, trực tiếp đi tới phòng thí nghiệm. Chế tạo thuốc cần thời gian, chờ đến lúc trời sáng, cô cũng mới tạo được hai mươi bình, nhưng như vậy cũng đủ rồi. Tô Đường lấy ba lô ra, dự định thừa dịp trời còn tối trở về, kết quả phát hiện vậy mà Tần Kiêu còn ở đây.
Tô Đường nhướng mày, Tần Kiêu có tính tình chó như thế nào cô vẫn tương đối hiểu. Để hắn đợi, đừng nói cả đêm, mười phút cũng không có khả năng. Kết quả người như hắn vậy mà lại tự mình ở kia đợi cả đêm.
Tần Kiêu nháy đôi mắt ngọc lục bảo: "Không biết tại hạ có vinh hạnh đưa hoa ăn thịt người tiểu thư trở về hay không?"
Tô Đường nhìn hắn một cái, cả người nhanh nhẹn không một câu vô nghĩa, mở cửa xe trực tiếp ngồi vào.
Tô Đường thoải mái như vậy, nhưng thật ra để Tần Kiêu đợi một đêm tâm tình cô liền tốt không ít.
Làm hắn chờ cả đêm, xác thật đã khiến hắn mất hết tất cả kiên nhẫn, hắn vốn dự định phá cửa mà vào, kết quả thủ hạ nói cửa này không phá được, trừ khi cho nổ. Nhưng nếu cho nổ, người bên trong cũng sẽ không sống sót đi ra được.
Oắt con so với hắn nghĩ phức tạp hơn nhiều.
Nhà của người bình thường, ai sẽ biến thành tường đồng vách sắt như vậy. Nói đến đây hắn lại có điểm tò mò rốt cuộc cô đến từ nơi nào. Người như vậy, trên tư liệu điều tra căn bản là không thể tin hoàn toàn.
"Hoa ăn thịt người tiểu thư, có một việc tôi khá tò mò." Hắn từ trên người rút ra một điếu thuốc, vẫn như cũ không bật lửa, cứ như vậy ngậm ở trong miệng: "Rốt cuộc cô là thứ gì?"
Tô Đường mắt nhìn thẳng, ban đầu cự tuyệt nói chuyện với hắn, nghe được lời này cũng không tức, nở một nụ cười chân thật: "Ngài muốn nghe phiên bản nào?"
Tần Kiêu sửng sốt, chợt cười ra tiếng.
Oắt con này, rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra, vậy mà dám ngông cuồng với hắn?
Nhưng giữa một bộ mặt phúc hậu và vô hại đáng yêu, hắn càng thích bộ dáng hiện tại của cô hơn.
Bên trong xe liền yên tĩnh lại, không khí lập tức trở nên nguy hiểm. Đang lúc Tần Kiêu nghĩ có nên đem người trực tiếp bắt tới quân khu hay không, mèo con mở miệng.
Tô Đường: "Nguyên soái, tôi có thể thay anh cứu quan chỉ huy quân đoàn số một."
Lời này vừa nói ra đã đánh gãy suy nghĩ của Tần Kiêu, hắn ngẩng đầu, lười nhác nhìn cô gái dám cùng hắn giằng co: "Cô nói xem."
Tô Đường: "Có một số việc, đừng hỏi."
Ý tứ trong lời nói của cô rất đơn giản, đơn giản chính là không muốn liên quan tới hắn quá nhiều.
Nhưng đại ân tình cứu hắn như vậy, nói ném là có thể ném. Cô quyết đoán như vậy càng ngày càng khiến hắn hiếu kỳ. Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?
———————————
Thập Bát Sơn Yêu.