Edit by AShu ^_^.
_______________
Tô Đường không biết, khăn lụa tuy rằng đem hai tròng mắt hắn che khuất, nhưng khăn lụa ít nhiều cũng không che được hết, liền tỷ như lúc này, Phong Nghiệp vẫn có thể xuyên thấu qua khăn lụa, nhìn thấy một chút cảnh đẹp.
Trên người của tiểu cô nương không hề có bất kỳ quần áo dư thừa nào, hắn nhìn cũng không quá rõ ràng, nhưng càng mông lung, lại càng câu nhân.
Trong một cái chớp mắt, hắn phi thường muốn đem người đè dưới thân, nhưng vì về sau, hắn vẫn cố gắng nhịn xuống.
Tiểu cô nương khó được mà chủ động đi bước đầu tiên, hắn cũng không thể đem người dọa chạy.
Cho nên, mặc dù không dễ chịu, hắn cũng không thể tiến hành bước tiếp theo.
Tô Đường lại cảm thấy may mắn hiện tại hắn nhìn không nhìn thấy mình, lúc này đừng nói sắc mặt đỏ bừng, cùng với cổ và lỗ tai, đều đã sớm nóng bỏng, nàng nhìn người nào đó đang không quần áo giống nàng, tuy là quỷ, nhưng dáng người lại cực kỳ tốt.
Ánh mắt quét tới địa phương nào đó không thể nói, sau đó, nàng nheo mắt.
đây...... Đây là muốn mạng nàng hả trời.
Nàng khóc không ra nước mắt, nhưng cung đã trên dây, không thể không bắn.
Nàng cắn răng, sau đó liền khóc ra tiếng.
Thật sự là quá đau.
Nàng không bao giờ muốn động, nhưng cho dù là không động, chỗ đau đớn kia như cũ vẫn còn đó......
Phong Nghiệp cảm thấy việc này so với việc đối phó với Ngụy thần còn dày vò hơn, loại Ngụy thần rác rưởi này, cùng lắm thì đánh một trận là được, nhiều lắm thì chính mình bị thương một chút. Nhưng tiểu cô nương thì khác, hắn nhìn không rõ, bên tai lại truyền đến thân âm rầm rì, cùng ủy khuất với thống khổ, hơn nữa xúc cảm trên người kia, làm hắn muốn ngay lập tức hóa thân thành thú.
Hầu kết lăn lộn, hắn hít sâu một hơi, liền phát ra thanh âm khó khăn lắm mới bình tĩnh xuống.
"Tiểu Đường Nhi, thả lỏng một chút." Thanh âm hắn khàn khàn, lộ ra dục sắc nồng đậm.
Tô Đường muốn khóc, nguyên bản nước mắt chỉ mới ở trong hốc mắt, bởi vì lời này của hắn, liền trực tiếp chảy xuống, một giọt hai giọt, tất cả đều chảy trên người Phong Nghiệp.
"Thả...... Thả lỏng không được a." Nàng ủy khuất hít hít cái mũi, cuối cùng đơn giản nằm bò trên người hắn, liền thật sự bất động.
Sợi dây trong đầu Phong Nghiệp hoàn toàn chặt đứt, lúc này, hắn nếu không chủ động, thì chỉ có thể là Liễu Hạ Huệ.
......
Một đêm này cực kỳ gian nan, chờ phía chân trời rốt cuộc trắng bệch, Tô Đường mới rốt cuộc có thể ngủ ngon.
Mà Quỷ Vương nguyên bản trọng thương, giờ phút này lại giống với một con hung thú được thoả mãn, đem tiểu con mồi chính mình vòng ở trong ngực, một lần lại một lần, không chê người khác làm phiền mà nhìn nàng. Nhìn những vết đỏ đỏ trên người nàng, nhìn nàng còn chưa kịp lau nước mắt, cuối cùng, hắn cúi người, vươn đầu lưỡi, liếʍ ɭáρ sạch sẽ những giọt nước mắt ngay khoe mắt nàng.
Hắn vừa động, tiểu cô nương trong lòng ngực theo bản năng mà muốn cự tuyệt, thanh âm nàng mang theo tiếng nũng nụi, bởi vì buồn ngủ, đôi mắt cũng chưa mở, hết thảy toàn bằng bản năng.
"Từ bỏ...... Anh......"
Phong Nghiệp gợi lên khóe môi, nghĩ đến lúc trước hai mắt bị che lại, tiểu cô nương chủ động, cuối cùng nhịn không được khẽ cười ra tiếng.
Tiểu cô nương chủ động, thật đúng là đáng yêu muốn chết.
Tuy nói nàng luôn biểu hiện kháng cự, nhưng cuối cùng vẫn là không bỏ rơi hắn, cho nên cũng từ chuyện đó mà lý giải, trong lòng tiểu cô nương vẫn có hắn.
Nghĩ vậy, bàn tay Phong Nghiệp vuốt vuốt tóc nàng càng ôn nhu, nhưng ánh mắt lại lộ ra sự điên cuồng cùng chiếm hữu nồng đậm, nếu tiểu cô nương mà thấy, chắc nàng sẽ sợ tới mức rút vào mai rùa, không dám chui đầu ra.
"Ta nên làm gì với em đây, Tiểu Đường Nhi."
Edit by AShu/ Hãy đọc truyện ở truyenlol.com AShu để ủng hộ editor nha :)
Tô Đường cũng không biết trong lòng đại lão suy nghĩ cái gì, dù sao khi tỉnh lại, liền nghe được giá trị hắc hóa đã giảm xuống %, tuy rằng quá trình này quá dày vò, nhưng kết cục tóm lại rất tốt a.
Nàng đáng thương hề hề trừu trừu cái mũi, một đêm điên cuồng, lúc này gương mặt hồng nhuận, sắc dục ngay khóe mắt còn chưa có tan hết, cả người câu nhân cực kỳ.
Nàng chậm rì rì mà mặc lại quần áo, quay đầu lại, phát hiện Phong Nghiệp không biết khi nào đã tỉnh.
Trên người cả người nhức mỏi, cho dù là quỷ thân, cũng không mấy dễ chịu. Bất quá sau khi nàng nhìn hồn thể của Phong Nghiệp không còn phai nhạt nữa, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Ít nhất, cũng có hiệu nghiệm a.
"Phong Nghiệp, anh có đỡ chút nào không a?"
Phong Nghiệp nhìn tiểu cô nương như vậy, chình mình còn đang đau nhức mà vẫn còn nhớ rõ quan tâm hắn, cả người đều suиɠ sướиɠ.
"Tốt lên rất nhiều, cảm ơn Đường Đường."
Hắn chính thức nói lời cảm tạ như vậy, Tô Đường ngược lại ngượng ngùng, "Anh cũng là vì cứu em."
Phong Nghiệp khóe môi cười cười, vẫy vẫy tay với nàng, "Em lại đây, ta xoa xoa cho em."
Tô Đường lúc này đều không muốn tới gần hắn, nghĩ tới đêm qua điên cuồng như thế nào, theo bản năng liền sợ hắn, kết quả còn không kịp cự tuyệt, đã bị hắn một phen kéo qua.
Phong Nghiệp nói xoa, thì thật sự xoa.
Tô Đường lúc này đã là quỷ thể, âm khí của Quỷ Vương thích hợp để dưỡng quỷ, không bao lâu, nàng liền nằm trong vòng tay hắn mơ màng sắp ngủ.
Phong Nghiệp nhìn tiểu cô nương ở bên cạnh chính mình mà an tĩnh ngủ say, đơn giản đem nàng kéo vào trong lòng ngực, sau đó cũng chợp mắt.
Lần này nàng thực sự không có ngủ được bao lâu, Tô Đường liền tỉnh lại, phát hiện chính mình đang được người nào đó ôm ấp, đã có thể bình tĩnh mà đối mặt. Vẫn luôn nằm trên giường ăn không ngồi rồi cũng không thoải mái, nàng đang nghĩ ngợi muốn xuống dưới, kết quả bên hông liền bị xiết chặt.
"Muốn đi đâu?"
Thanh âm đối phương mang theo vài phần buồn ngủ mông lung, nhưng lại đáng chết gợi cảm mê người.
"Muốn đi xuống đi một chút." Nàng nói xong, liền đem tay của người nào đó từ trên eo của chính mình gỡ ra.
Nói thật, nàng vẫn rất ngại a, ngày hôm qua tuy rằng là chính mình chủ động, nhưng là bởi vì đang trong tình thế cấp bách.
Cho nên, vì eo của chính mình, nàng cảm thấy có một số việc nên nói trước rõ ràng một chút.
"Phong Nghiệp, chuyện ngày hôm qua, anh cứ coi như là một chu trình trị liệu bình thường đi." Nhìn đối phương quét tầm mắt tới, nàng căng da đầu, "Coi như em trả ân lúc trước anh cứu em."
Phong Nghiệp ngày hôm qua đã nhẫn nại như vậy, kết quả tiểu cô nương vẫn là muốn trở về mai rùa.
Hắn nhấp môi nhìn nàng, nửa ngày, không tiếng động mà cười, "Cho nên em đây là tính toán không chịu trách nhiệm?"
Tô Đường cứng lại, sau đó liền nghe Phong Nghiệp lại nói: "Ta nói giỡn, em yên tâm, chỉ cần em không chạy trốn, ta sẽ không bức em."
Chỉ cần nàng không chạy trốn, hắn đích xác sẽ không bức, bất quá hắn sẽ không ngại làm chút động tác nhỏ, làm nàng ngoan ngoãn nhảy xuống.
Quỷ Vương khẩu khí đạm mạc như mọi khi, quan hệ của hai người, có thể vẫn giống như lúc trước, bất quá Tô Đường vẫn ngửi ra một tia khác biệt.
Nàng nhìn hắn một cái, không biết hắn đánh chủ ý gì, trong lòng lại có chút sợ hãi.
Nàng chú định không thể ở thế giới này lâu, Quỷ Vương lại có sinh mệnh vô hạn, cho nên, sau khi hoàn thành nhiệm vụ nàng nên làm thế nào để rời đi?
Tiểu cô nương đang thất thần, Phong Nghiệp cũng không vạch trần, dù sao hắn có rất nhiều thời gian, có thể chờ đến khi nàng thông suốt.
Ngụy thần đã chết, thế lực của hắn ta liền sụp đổ, những việc này đều có tu sĩ xử lý, Tô Đường nhất thời không có chuyện để làm, có chút không quen.
Đương nhiên, càng không quen chính là nàng cư nhiên không thể ăn mỹ thực!
Đúng vậy, âm hồn, vô pháp ăn mỹ thực!
Chuyện này làm nàng phi thường khó chịu, nguyên bản nhiệm vụ không hoàn thành, nàng đã rất không vui, kết quả hiện tại mỹ thực đều ăn không được, có khác gì bắt nàng ngồi tù đâu!
"A, thật phiền."
Phong Nghiệp thấy nàng héo bẹp, trong mắt liền mang ý cười, nhịn không được hỏi nàng, "Đường Đường, gần đây sao lại rầu rĩ không vui?"
Tô Đường vẻ mặt tang thương, "Em bỗng nhiên thấy thế giới này không thú vị nữa."
Phong Nghiệp híp híp mắt, "Nói tiếng người."
____________________
(tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu